Thích Nhất Hạnh
Nhà xuất bản Saigon Books - thuộc bản quyền Reverhead Books
Chân Huyền dịch Việt ngữ
Chương 7
TIẾP TỤC BIỂU HIỆN.
Bụt đã khuyên chúng ta không nên cho rằng giáo pháp là chân lý, chỉ vì lời giảng đó của các vị thầy danh tiếng hoặc chỉ vì nó được nghi chép trong các kinh điển thiêng liêng, kể cả các kinh điển Phật giáo. Chúng ta chỉ chấp nhận giáo pháp nào mà ta có thể đem ra thực tập ngay bây giờ, với sự tỉnh thức hiểu biết của chính ta, và thấy là mình thực chứng được những lời giảng dạy đó. Bụt dạy bản chất của ta là vô sinh - bất diệt. Ta hãy coi lại xem điều này có đúng không?
Nếu bạn thắp một ngọn nến và để cho nó cháy tới hết, thì khi đó cây nến còn hay không? Bụt dạy không có hư vô. Chúng ta đã thấy điều này là đúng thật. Và ta cũng biết quan niệm thường hằng (còn mãi) là không đúng với mọi sự vật. Vậy thì chân lý là điều nằm đâu đó, ở giữa hai nhận thức này. Chúng ta cần nhìn cho sâu với tất cả sự định tâm của mình.
Bạn có nghĩ rằng ngọn lửa của cây nến chỉ đi xuống theo chiều dọc của nó mà thôi? Nếu nghĩ như vậy thì bạn đã nhìn ngọn lửa theo thời gian, tựa như biểu đồ hiển thị theo phương dọc. Bạn cũng có thể nghĩ như thế về cuộc đời bạn: nó đi theo chiều dọc và một ngày nào đó nó sẽ chấm dứt. Bạn có thể nghĩ mình được sinh ra vào một thời điểm nào đó trên đường dọc, chẳng hạn ở điểm mà bạn gọi là năm 1960. Bạn có thể nghĩ mình sẽ chết tại một điểm nào đó ở phía dưới của đường dọc đó, chẳng hạn năm 2040. Bạn chỉ nhìn thấy bạn di chuyển theo biểu đồ thời gian giống như ngọn nến kia. Nhưng thực tế, bạn không chỉ đi theo một đường thẳng đâu.
Bạn có thể nghĩ là ngọn lửa của nến chỉ đi xuống. Bạn có thể nghĩ ngọn lửa ấy sẽ chết. Thực ra ngọn lửa đi theo nhiều hướng khác nhau. Nó tỏa ánh sáng ra khắp chung quanh: Đông, Tây, Nam, Bắc, đủ hướng hết. Nếu bạn có dụng cụ khoa học tinh vi, bạn có thể đo được sức nóng và ánh sáng mà ngọn nến đã gửi vào vũ trụ. Ngọn nến cũng đi vào trong bạn bằng hình ảnh, ánh sáng và hơi nóng.
Bạn cũng giống như ngọn nến. Bạn tưởng tượng mình cũng tỏa ánh sáng ra chung quanh. Tất cả lời nói, tư tưởng và hành động của bạn đi theo đủ mọi hướng. Nếu bạn nói câu nào tử tế, những lời đó cũng đi theo nhiều hướng, và bạn cũng đi cùng với chúng.
Chúng ta chuyển hóa và tiếp tục biểu hiện ở những hình thái khác vào mọi lúc. Sáng nay bạn nói điều gì không dễ thương với con bạn. Những lời lẽ khó nghe đó đã đi vào trong con. Nay bạn hối tiếc những lời đó. Vậy thì bạn vẫn có thể chuyển hóa những lời đó bằng cách nhận lỗi với con, và nói những lời từ ái. Còn nếu như bạn không làm vậy thì những lời khó nghe đó sẽ tồn lại với con bạn một thời gian dài.
BÀI 1
BA BÌNH DIỆN
Lúc này tôi đang viết một cuốn sách Phật pháp. Đó là sự hiểu biết của tôi và sự tu tập của tôi. Khi tôi viết một cuốn sách Phật pháp, tôi không đi theo chiều thẳng. Tôi đi vào trong bạn, và tôi được hóa thân dưới nhiều hình thức khác nhau trong bạn. Trong đạo Bụt, chúng ta nói tới ba bình diện: thân, khẩu và ý, trong bất cứ giây phút nào của đời sống. Xin ráng nhìn và hiểu điều này. Bạn không cần phải đợi tới lúc thân thể tan rã mới bắt đầu cuộc tái sinh.
Mỗi giây phút chúng ta đều được sinh ra và chết đi. Chúng ta tái sinh ra không chỉ trong một hình tướng mà trong nhiều hình tướng khác. Tôi tưởng tượng tới một cái pháo. Khi bạn đốt pháo, nó không đi theo chiều dọc mà đi theo nhiều hướng, ánh sáng tóe lên theo đủ các phương. Vậy, không nên nghĩ rằng bạn chỉ đi theo một hướng thôi. Bạn cũng giống như cái pháo. Bạn đi vào trong con cái, bạn bè và tất cả thế giới.
Buổi sáng khi ngồi thiền, hai bên tôi đều là các vị tăng sĩ. Tôi đã tái sinh trong họ khi ngồi thiền chung với họ. Nếu bạn nhìn kỹ bạn sẽ thấy tôi trong họ. Tôi không đợi tới lúc chết mới tái sinh. Tôi đang tái sinh ngay lúc này, và tôi mong được tái sinh theo hướng tốt đẹp. Tôi muốn truyền cho các đệ tử tại gia và xuất gia của tôi những gì tốt đẹp, hạnh phúc nhất của đời tôi, để họ có đời tái sinh tốt đẹp cho tôi và cho họ.
Si mê, hờn giận và tuyệt vọng không nên trao truyền, kế thừa và tái sinh. Khi chúng được tái sinh, chúng chỉ mang tới cho bạn và thế giới thêm khổ đau và đen tối hơn mà thôi. Càng nhiều từ bi và hạnh phúc tái sinh càng tốt, vì nó sẽ làm cho thế giới hạnh phúc hơn, dễ thương hơn.
Một ngày kia khi thức giấc, tôi nhớ tới một câu hát dân ca: “Cha mẹ tôi đã để cho tôi bao phước đức”. Đó là tính rộng rãi bao dung, tình thương, hạnh hỷ xả và khả năng đem niềm vui tới cho mọi người. Cha mẹ tôi đã để lại gia tài quý báu cho tôi. Con cái là sự nghiệp tiếp nối của chúng ta. Nếu bạn có con, một hay nhiều đứa, là bạn đã tái sinh trong chúng rồi. Bạn có thể nhìn thấy sự tiếp nối của nơi con cháu, nhưng bạn cũng nhìn thấy nhiều thân tiếp nối khác nữa. Sự tiếp nối xảy ra trong những người mà bạn tiếp cận. Và bạn không thể biết thân, khẩu và ý của bạn tiếp xúc được bao nhiêu người.
BÀI 2
TẶNG HƠI ẤM VÀ ÁNH SÁNG
Khi ngọn nến tỏa ánh sáng và hơi nóng ra chung quanh, thì ánh sáng và hơi nóng đó là tiếp nối của ngọn nến. Hai thứ đó đi ra ngoài ngọn nến theo nhiều hướng. Có chiều ngang, cũng có chiều dọc. Và nếu đã có chiều ngang thì cũng sẽ có chiều dọc.
Hãy tự hỏi: “Sau đây tôi sẽ đi tới đâu?”. Hành động và lời nói mà chúng ta đang chế tác ra lúc này đưa chúng ta đi trên một hướng thẳng. Nhưng chúng cũng đưa ta đi theo mọi hướng khi chúng tuôn chảy và có ảnh hưởng lên thế giới chung quanh ta. Chúng có thể làm cho thế giới tốt đẹp sáng sủa hơn. Sự tốt lành đó có thể đi vào tương lai. Chúng ta không nên chỉ nhìn con người chân thật của chúng ta theo chiều dọc mà thôi.
Khi tôi pha một bình trà ô-long, tôi bỏ lá trà vào ấm nước rồi đổ nước sôi lên. Năm phút sau là có trà để uống. Khi tôi uống, trà ô-long đi vào tôi. Tôi chế thêm nước sôi, làm ấm trà thứ hai và trà pha từ lá trà kia tiếp tục đi vào trong tôi. Sau khi tôi lấy hết trà ra, còn lại trong ấm chỉ là bã trà. Những lá trà còn lại đó chỉ là một phần rất nhỏ của trà. Phần trà đi vào trong tôi lớn hơn nhiều, đó là phần tốt đẹp phong phú của trà.
Chúng ta cũng vậy. Tinh túy của chúng ta chính là những điều tốt đẹp đã đi vào con cháu, bạn bè và tất cả vũ trụ. Chúng ta nên tìm mình trong những bình diện đó, đừng tìm trong bã trà. Tôi mời bạn nhìn vào những hóa sinh của bạn trong các hình tướng mà bạn nói không phải là bạn. Bạn phải nhìn thấy bạn trong những thân khác với thân bạn, gọi là ngoại thân.
Bạn không cần phải đợi tới lúc chết, tới khi lửa tắt mới tái sinh. Tôi được tái sinh nhiều lần trong ngày. Mỗi giây phút đều tái sinh. Sự tu tập của tôi là làm sao để được tái sinh trong các biểu hiện mới tốt đẹp hơn, có thể mang tới ánh sáng, tự do và hạnh phúc cho tôi và cho cả thế giới. Trong phép tu tập, tôi không cho phép các hành động sai lầm được tái sinh. Nếu tôi có những ý nghĩ xấu hay nếu ngôn từ của tôi có sân hận trong đó, thì chúng sẽ tái sinh. Rất khó mà đuổi bắt chúng và cất chúng đi được. Chúng giống như ngựa phi. Chúng ta cần ngăn chặn không để cho thân, khẩu và ý hướng ta tới những hành động, nói năng, và suy nghĩ bất thiện.
BÀI 3
VƯỢT QUA SINH TỬ
Nếu không có sự sinh diệt trong từng giây phút thì chúng ta không thể tiếp tục sống. Trong mọi lúc, nhiều tế bào trong cơ thể bạn phải chết đi và có nhiều tế bào mới sinh ra để bạn tiếp tục sống. Không chỉ các tế bào mà tất cả các cảm xúc, tri giác, tâm hành trong dòng sông tâm thức đều sống chết mỗi phút giây.
Tôi nhớ có ngày một thân hữu đã mang tro cốt của cha tới xóm thượng Làng Mai. Anh xin được rải tro trên đường thiền hành và tôi đồng ý. Anh có thể nghĩ rằng cha của anh chỉ để lại tro trên đường đó. Nhưng thực ra, khi còn sống, ông đã đi thiền hành trên con đường này. Chúng tôi làm lễ rải tro. Sau đó tôi nói với cả nhóm: “Mỗi chúng ta đều đã để lại thân thể của mình trên đường thiền hành, không chỉ có người mới chết đây đã để lại tro. Mỗi khi thực tập thiền hành trên con đường này, chúng ta đều để lại nhiều tế bào”.
Khi nào bạn bị xước da cũng đều có hàng vạn tế bào đã chết rơi xuống đất. Khi bạn đi thiền hành, không những bạn để lại tế bào da mà còn để lại trên đường những cảm thọ, nhận thức và các tâm hành nữa. Dù bạn tới Làng Mai một giờ hay một tuần, sau khi bạn rời làng, bạn cũng đã để lại nhiều dấu vết. Những tế bào trên đường thiền hành trở thành cỏ và hoa dại. Các tiếp nối của thân bạn vẫn có mặt tại Làng Mai. Nó cũng có trong con cháu bạn, trong mỗi phần của Trái đất. Khi ngọn lửa cây nến đi tới phần chót của tim nến và tắt đi, nó vẫn có ở đó. Bạn không thể tìm được nó nếu chỉ nhìn theo bề dọc. Bạn phải tìm nó theo bề rộng.
Trong truyền thống Tây Tạng, khi một vị đại sư chết, các tăng sĩ đợi khoảng hai năm rồi đi tìm hóa thân mới của vị Thầy mình. Hóa thân được gọi là Tulku, theo tiếng Tây Tạng. Vị đại sư có thể để lại một bài thơ lúc sắp mất, trong đó người ta cho rằng có những ẩn dụ để họ tìm được hóa thân của Ngài. Dùng bài thơ đó, các môn sinh của ông đi tìm một em bé có thể là đời sau của Thầy. Họ đi tới căn nhà đứa bé đang sống, mang theo nhiều vật dụng của Thầy họ vẫn thường dùng như chuông, tràng hạt, tách trà. Họ trộn lẫn các thứ đó với những đồ tương tự. Em bé phải lấy ra được những món đồ của vị Lạc Ma trước kia. Như vậy, em qua được thử thách và được coi như hóa thân của người chết. Các vị thầy tăng đồ đệ của Lạc Ma xưa sẽ xin phép cha mẹ để mang đứa bé về tu viện để em trở thành Thầy của các thế hệ sau.
Truyền thống đó rất dễ thương. Các môn sinh yêu quý ông thầy tới độ họ muốn giữ thầy lại với họ dù ông đã qua đời. Tôi thường nói với các bạn tôi tại Làng Mai rằng, họ đừng chờ tới khi tôi chết mới đi tìm thân tiếp nối của tôi. Họ cần tìm tôi ngay lúc này vì tôi đã hóa thân ra thành nhiều thiếu nhi rồi. Nếu bạn đứng cạnh tôi bây giờ, bạn có nhìn thấy các em bé - những người con tinh thần của tôi bên cạnh đây không? Đó là tiếp nối của tôi. Tôi có hàng trăm thân tiếp nối trong những người trẻ đang tiếp tục thực tập tỉnh thức. Nếu bạn nhìn bằng pháp nhãn, bạn sẽ thấy tôi đã tái sinh ra trong nhiều hình tướng. Cái thân xác tôi mà bạn nhìn thấy đây chỉ là một biểu hiện của tôi mà thôi. Sự có mặt của tôi bên Việt Nam ảnh hưởng vào đời sống tinh thần, văn hóa và người trẻ bên đó. Ai nói rằng tôi không ở Việt Nam là người không có pháp nhãn.
Tôi đã giảng dạy trong tù, và các cuốn sách của tôi được phát hành trong trung tâm cải huấn Hoa Kỳ. Nhiều tù nhân đọc và thích thú. Một hôm tôi viếng thăm một nhà tù có mức độ canh chừng cao nhất nước Mỹ, ở Maryland. Họ canh phòng nghiêm ngặc tới độ con kiến cũng khó lọt vô đó mà không bị phát hiện. Tôi dạy cho tù nhân cách sống tự do tại bất cứ nơi nào. Bài này đã được in thành tập sách mỏng. Nhiều bản in được phát cho tù nhân để họ có thể thực tập, mỉm cười và bớt đau khổ. Họ cố tìm niềm vui ngay trong đời sống tù tội. Và tôi cũng đang có mặt với họ. Tất cả những tù nhân tiếp xúc được giáo pháp của tôi đều là tiếp nối của thân tôi. Khi bạn nhìn tôi, xin đừng nhìn cái thân xác này mà nên nhìn ra ngoài.
BÀI 4
PHÁO BÔNG
Nếu mỗi ngày bạn tập đi ra ngoài theo chiều rộng và tái sinh trong mỗi giây phút, thì bạn có thể tìm được chính mình của tương lai trong bình diện rộng đó. Bạn giống như một cái pháo bông có thể tắt bất cứ lúc nào. Pháo bông tỏa vẻ đẹp của nó ra chung quanh. Với tư tưởng, lời nói và hành động, bạn có thể tỏa rạng vẻ đẹp ra ngoài. Vẻ đẹp và tính thiện đó sẽ đi vào bạn bè, con cháu và đi vào thế giới. Nó không thể mất được, và bạn đi vào tương lai theo cách đó.
Nếu bạn nhìn vào mình theo phương đó, bạn có thể thấy được tiếp nối của bạn trong tương lai. Bạn sẽ không bị vướng vào ý niệm bạn trở thành hư vô. Bạn sẽ không còn nghĩ rằng bạn không còn hiện hữu sau khi chết. Sự thật là bạn không còn hoài, nhưng bạn cũng không bị mất đi, hay trở thành hư vô, bạn chuyển hóa và tiếp nối.
Bạn có thể nhìn thấy bạn đã tái sinh trong từng giây phút thời quá khứ chăng? Tất cả tổ tiên đang tiếp tục sống trong bạn, và khi bạn tiếp nối tập khí mà họ đã truyền cho bạn tức là họ đã được tái sinh từ trong quá khứ rồi. Ví dụ như, vì nhu cầu luôn phải làm việc để sống còn, có thể tổ tiên của bạn đã có tập khí luôn phải chạy. Họ không có thời giờ để ngừng lại, thở và tiếp xúc với sự nhiệm màu mà cuộc sống dâng tặng. Bạn cũng thế, thường xuyên chạy như vậy. Tập khí luôn luôn chạy là tiếp nối của tổ tiên truyền cho bạn. Nhưng nay bạn đã biết thực tập tỉnh thức. Nay bạn có thể dừng lại, thở và tiếp xúc với sự màu nhiệm của đời sống thay cho tổ tiên, bạn đã chuyển hóa. Có lẽ tổ tiên huyết thống và tổ tiên tâm linh của bạn có những nét đẹp thánh thiện mà cha mẹ hay vị thầy tâm linh của bạn ở đời này đã không biểu hiện ra được. Nay bạn có thể khám phá lại được những nét đẹp đó trong mình, và bạn làm sống lại những gì tưởng như đã mất. Đó cũng là tái sinh trong quá khứ.
Tôi biết một anh cựu chiến binh Mỹ đã qua Việt Nam. Các du kích quân đã giết đồng đội của anh và anh quyết định trả thù những người dân trong làng đó. Anh ta làm bánh mì kẹp nhân có nhét thuốc nổ trong đó và để bánh ở đầu làng. Mấy đứa trẻ tới đó, nhìn thấy bánh kẹp liền lấy ăn. Mấy phút sau, chúng quằn quại rên la vì đau đớn. Cha mẹ chúng chạy tới nhưng đã quá trễ. Đó là một làng hẻo lánh không có xe cứu thương và phương tiện y tế, những đứa bé không được chở tới bệnh viện kịp thời. Cả năm đứa đều chết.
Sau khi trở về Mỹ, người lính kia không thể nào quên được tội lỗi của mình. Mẹ anh an ủi: “Con ơi, đó là những chuyện xảy ra khi có chiến tranh. Con không nên khổ tâm vì chuyện ấy”. Nhưng anh vẫn đau khổ. Khi nào gặp trẻ em trong một căn phòng là anh chịu hết nổi, anh phải chạy ra ngoài.
Trong một chuyến tôi đến Hoa Kỳ, các cựu chiến binh Mỹ tổ chức một khóa tu dành riêng cho họ. Tôi dạy họ cách cách đi, cách thở để chuyển hóa nỗi sợ hãi, mặc cảm tội lỗi và đau khổ. Tôi nói với anh cựu chiến binh trên: “Anh đã giết năm đứa trẻ, đó là chuyện thật, nhưng anh đã cứu mạng hàng trăm đứa trẻ khác. Anh có biết rằng hằng ngày có tới mười ngàn trẻ em bị chết vì thiếu thuốc men và thực phẩm hay không? Anh có thể đem thức ăn và thuốc tới cho số trẻ đó”. Anh ta thực tập như tôi hướng dẫn, và con người đó - hai mươi năm trước đã giết năm em nhỏ - anh được tái sinh ngay lập tức, chuyển hóa thành con người cứu được hàng chục trẻ em.
Tập nhìn sâu như thế, những tiếc nuối, tự ti nơi bạn sẽ được chuyển hóa. Bạn sẽ có nguồn năng lượng mới, không chỉ tỏa sáng trong quá khứ mà còn tỏa sáng trong thời hiện tại và tương lai nữa.
(Hết chương 7)