Ajahn Brahm
Chương 4
ĐỂ ĐÂY LÀ LẦN CUỐI
Bài 14. BẠN NHƯ MỘT CON BÒ ĐANG BỊ DẪN ĐẾN LÒ MỔ
Tuổi già, bệnh tật và cái
chết đang đợi sẵn chúng ta. Khi bạn còn trẻ và khỏe mạnh, suy ngẫm này càng
quan trọng hơn, bởi lẽ hầu hết mọi người thấy khó mà hình dung về thực tế ấy.
Sự thật là tuổi năm mươi bắt đầu suy sụp, sang tuổi sáu mươi thực sự xuống
dốc. Đến tuổi bảy mươi, bạn đang ngồi trong phòng chờ đợi ngày ra đi.
Đời người quả thực trôi
rất nhanh, chẳng bao lâu thức dậy và bạn đã thấy mình ngoài bảy mươi. Suy ngẫm
như vậy cho ta thấy cái nhìn toàn cảnh và tránh hành xử như kẻ say rượu, lãng
phí thời gian, và giờ đây ta đã già.
Một trong những câu chuyện
ưa thích của tôi trong các bản văn Pali không thuộc kinh tạng là câu chuyện
trong Biên niên sử Mahavamsa về người
em của vua A-dục (Asoka). Giống như
hầu hết những người ham thích dục lạc, người em của đức vua thèm khát quyền lực
và theo đuổi ham muốn ấy dù cho trả giá bất cứ thứ gì. Người em luôn hy vọng có
một ngày lật đổ người anh để trở thành vua. Nhưng đức vua vốn là một Phật tử nhân
từ, thấy em không hiểu và không quan tâm đến Phật pháp, nên quyết định dạy cho
em mình một bài học. Có một ngày, khi đi tắm, ngài đã để tất cả y phục hoàng đế
của mình bên ngoài nhà tắm. Ngài sắp xếp một cận thần đưa người em đi ngang qua
chỗ đặt y phục. Khi họ đi ngang qua nhà tắm, người cận thần nói với người em
của A-dục: “Nhìn xem, đó là y phục của nhà vua - hẳn ngài đang tắm. Sẽ có ngày
ông trở thành vua, sao ông không mặc thử xem?” Em của vua A-dục đáp: “Ta không
thể; thế là phạm luật và sẽ chịu tội tử hình”. Người cận thần thôi thúc:
“Không, không sao đâu, ông có thể thử; sẽ không ai biết”. Người em làm theo, và
ngay lập tức A-dục ra khỏi phòng tắm và nói: “Ngươi đang làm gì vậy? Đó là tội
tử hình! Dù ngươi là em ta, ta vẫn phải áp dụng luật pháp một cách công bằng.
Ta xin lỗi, em trai, nhưng ngươi sẽ bị xử tử”.
A-dục tiếp: “Tuy nhiên vì
ngươi là em ta, ta ban cho ngươi một ân huệ. Ngươi có thể được làm vua trong
bảy ngày được thụ hưởng mọi thú vui của một vị vua. Nhưng ngươi không thể thay
đổi bản án và sau bảy ngày ta sẽ xử tử ngươi”.
Và thời hạn bảy ngày đã
đến, nhà vua đem người em ra pháp trường, đao phủ chờ sẵn. A-dục hỏi người em:
“Ngươi có vui không trong bảy ngày vừa qua?” Người em đáp: “Tôi vui sao được
khi biết trong vài ngày nữa mình sẽ chết! Thậm chí tôi còn không thể ngủ được”.
Trước khi trả tự do cho người em, vua A-dục giảng giải bài học: “Dù là bảy
ngày, bảy tháng, bảy năm hay bảy mươi năm, sao ngươi có thể thiếu suy nghĩ mà
đắm chìm trong dục lạc khi biết rằng cái chết đang đợi chờ mình?”
Đây là một bài học có tác
động lớn với tất cả chúng ta. Như kinh nói, bạn giống như một con bò đang bị đưa
tới lò mổ, bước dần tới cái chết của chính mình mà không cách gì thay đổi được. Những
suy nghĩ như vậy sẽ làm bạn thức tỉnh.
-----o0o-----
Bài 15. SUY NGẪM VỀ TUỔI GIÀ, BỆNH TẬT VÀ CÁI CHẾT
Một trong những cách khiến bạn mở mắt trước Phật pháp là thấy được bức tranh toàn cảnh, hiểu cuộc đời thực sự là gì. Nếu thực sự hiểu trọn vẹn điều ấy một cách nghiêm túc, nó sẽ đưa bạn tới buông xả. Đã có nhiều hoàn cảnh, cái chết, với tôi đó là một khả năng hoàn toàn xảy ra; nó là lời nhắc nhở quan trọng về những điều không chắc chắn trong cuộc sống này.
Ngay cả khi bạn sống ở một nơi không chiến tranh và bạo lực, hãy nhớ, bản chất của cơ thể là bệnh tật có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Có thể ngay lúc này bạn đang mang một căn bệnh mà chưa phát hiện ra hoặc dịch bệnh đang bủa vây lấy bạn. Bạn thực sự đã sẵn sàng đối diện điều đó chưa? Nếu lúc này bạn chưa thì hãy nên suy ngẫm, bởi đây là thực tế về sự tồn tại của bạn.
Sự suy ngẫm cho bạn thấy được cả những hạn chế lẫn cơ hội của cuộc sống. Khi hiểu được những hạn chế của mình – là tuổi già, là bệnh tật và cái chết - điều gì cần làm sẽ trở nên rõ ràng. Để thấy sự hạn chế của mình, hãy nhìn vào bản chất của cơ thể: nó rất mong manh, với một chuỗi các vấn đề xảy ra bất tận mà không thể tránh được. Vậy thay vì cứ đồng nhất mình với cơ thể đó, chìm đắm trong nó, quan tâm thái quá đến nó, bạn làm khác đi, không sa vào mớ hỗn độn của cơ thể này một lần nữa. Đó là cơ hội.
Mê lầm có khuynh hướng làm chúng ta quên mất việc tận dụng cơ hội để giải thoát. Hầu hết mọi người bị mắc kẹt trong ảo tưởng, tự làm khổ mình, đầu độc sức khoẻ của mình. Nếu bạn khoẻ mạnh hoặc chỉ là những bệnh nhẹ, bạn nghĩ đó là bình thường; nếu bạn trẻ, bạn nghĩ mình được vui sướng như thế mãi, nên rốt cục hiện tại bạn cứ làm đủ thứ điều tệ hại mà thôi. Trong cuộc sống, vui thú đến trước, nếu không cẩn thận, bạn sẽ trả giá về sau.
Đức Phật nói việc ham muốn và dục lạc giống như một khoản vay; bất kỳ sự vui thú nào bạn có được từ trải nghiệm của các giác quan, bạn sẽ phải trả giá bằng sự thất vọng, vỡ mộng và khổ. Có thể thấy điều đó khi người ta yêu, có thể bạn có được một chút vui vẻ khi mới yêu, nhưng chắc chắn bạn sẽ mất vài thứ, có thể là mất đi sự vui vẻ ban đầu, hay mất nhiều thời gian khi bị ràng buộc nhau trong đau khổ, mất đi sự bình yên hoặc thậm chí mất luôn cả người mà bạn yêu quý... Nó như món nợ vay khi đến hạn phải trả.
Không những thế, mọi thứ đẹp đẽ - dù là một bông hoa, một con thú cưng, một quang cảnh hay cơ thể bạn – đều héo tàn và cuối cùng trở nên xấu xí và băng hoại. Lúc này bạn sẽ thấy quá trình vận động của Vô thường (25), mọi thứ hư hỏng, sụp đổ và biến mất. Một khi hiểu rằng mọi thứ đẹp đẽ ban đầu sẽ phải trả giá về sau, bạn sẽ đạt được nibbida - sự buông bỏ - đối với toàn bộ trải nghiệm mà các giác quan mang lại: với cơ thể, với mọi thứ xung quanh, đối với vạn vật. Kể cả trái đất xinh đẹp này rồi sẽ đến một ngày bị mặt trời nuốt chửng – chẳng còn lại gì – nó sẽ xoá sạch tất cả di sản mà con người tạo ra, không còn dấu tích nào của loài người, không còn gì cả. Mọi thứ biến mất, kể cả Phật pháp. Đây là một tiến trình tự nhiên của vũ trụ mà khoa học đã chứng mình được.
Nếu tiếp tục suy ngẫm, “Mình chắc chắn phải rời xa những thứ yêu thương và dễ chịu”, dần dần bạn nhận ra mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa, bạn mất đi sự quan tâm đến ham muốn và dục lạc. Khi đã hiểu chúng thấu đáo, bạn chẳng bao giờ còn theo đuổi những thứ ấy nữa.
Thực vậy, khi quán chiếu quá trình vận động của tự nhiên, hoặc tiến trình hoả tán hay quan sát sự phân hủy tử thi diễn ra, sự hiểu biết ấy thấm sâu, bạn đã nội quán một trong những khổ ải lớn nhất về sự tồn tại của con người. Thông điệp rất rõ: dính mắc đến cơ thể hay bất cứ thứ gì ở thế gian chỉ mang lại cho bạn sự khổ. Chính sự suy ngẫm về tuổi già, bệnh tật và chết đã khiến Đức Phật lên đường tìm sự giải thoát khỏi những điều này.
Nỗi khổ và cái chết của ai đó là một lời nhắc nhở bạn về bản chất cuộc sống. Khi hiểu thực sự về cái chết trở nên rõ ràng, bạn có cái nhìn mới và thực tế hơn. Đa số mọi người không suy nghĩ như vậy, họ có khuynh hướng cho rằng cái chết là một điều gì đó xa xôi, họ sẽ xử lý nó khi nó tới. Nhưng chính những người đó lại không thể chấp nhận khi nó tới, họ sợ hãi và cố làm mọi thứ để né tránh nó.
Tuổi già là lúc hầu hết mọi người nhìn lại, nghĩ về quá khứ, xem mình đã sống cuộc đời như thế nào. Với tôi, việc nhìn lại không hề khiến tôi khó chịu, bởi tôi đã buông bỏ và sống một cuộc sống thanh tĩnh, rèn luyện tâm, có được an bình, hạnh phúc từ việc phụng sự người khác. Và bạn nên dành thời gian còn lại của mình để suy ngẫm và sử dụng nó một cách sáng suốt, thực hiện tu tập một cách sâu sắc hơn, thường xuyên hơn.
Quán chiếu về tuổi già và cái chết như vậy có khả năng chuyển hoá cách bạn nhìn nhận cuộc đời. Thay vì dính mắc đến mọi thứ ở thế gian, bạn buông bỏ, bạn có được niết bàn đối với nó.
(25) Vô thường: như các bài trước đã đề cập, đó là những vận động tự nhiên trong vũ trụ, cách vận hành theo quy luật sinh-diệt rồi lại sinh-diệt liên tục, có sinh thì có diệt, có được rồi sẽ mất, dựa vào duyên sinh mà thành, rồi hết duyên tan rã, cái gì đã đến thì chắc chắn sẽ đi. Đó là quy luật của Vô thường, là chân lý.
-----o0o-----
Bài 16. GIẢI THOÁT KHỎI CƠ THỂ
Như vậy, lý do bạn tu tập là để quán chiếu (tức suy ngẫm và soi xét) về mọi thứ ở thế gian, về cơ thể, hiểu được bản chất thực sự của nó, để bạn có khả năng từ bỏ nó. Bạn nghĩ “đi rồi” khi bàn tay biến mất; “đến lúc rồi” khi chân biến mất, “thật thoải mái” khi lưng biến mất; “vui thay” khi hơi thở tan dần. Toàn bộ cơ thể cứ thế mà tan biến. Cuối cùng bạn cũng giải thoát khỏi nó. Và do bạn đã xả bỏ cơ thể, bạn thấy trước về cách chết đúng đắn. Đây là bài học lớn cuối cùng cho chúng ta.
Nếu không biết buông bỏ cơ thể từ khi còn khoẻ mạnh, làm sao bạn có thể nghĩ rằng mình sẽ làm được vậy khi đã già, mắc bệnh và đau đớn? Ngay cả bây giờ khi nhức nhối trong cơ thể, bị hành hạ liệu việc hành thiền có dễ không? Quán sát hơi thở có dễ không? Mọi việc sẽ ra sao khi đã yếu đi và không còn bao nhiêu năng lượng? Vậy khi còn sức khoẻ, khi cơ thể còn chấp nhận được, bất kể trạng thái nào hiện giờ, hãy dành thời gian học cách buông bỏ.
Hãy rèn luyện: ngồi xuống, bắt chéo chân, nhắm mắt, thực hành yên lặng và nhận biết khoảnh khắc hiện tại. Các ý nghĩ liên miên trong đầu dừng lại, các vọng tưởng, ham muốn, quá khứ và tương lai đều dừng lại. Hãy dừng lại tất cả! Hiện hữu với hơi thở, nhận biết nó, hít vào biết hơi thở vào, thở ra biết hơi thở ra. Theo dõi sát hơi thở như thế đến khi nó trở thành hơi thở đẹp và cơ thể dần biến mất. Khi đang tập trung hoàn toàn vào hơi thở, bạn sẽ không cảm thấy đầu và chân mình hiện diện. Cơ thể dần biến mất do bạn không còn chú ý đến nó nữa. Bạn cũng chẳng bận tâm; nó biến mất, tất cả những gì bạn còn là hơi thở, nó trở thành một hơi thở đẹp – nhẹ nhàng dịu êm. Rồi tâm ảnh nổi lên. Lúc ấy, cơ thể và hơi thở hoàn toàn tan biến mất. Và bạn tiến sâu vào thời khắc lớn.
Giải thoát khỏi cơ thể: đây là điều xảy ra khi bạn chết. Nhưng đừng sợ. Nó cũng xảy ra chính lúc bạn ngồi thiền, khi bạn thiền định đủ sâu. Tâm ảnh cũng chính là ánh sáng mà mọi người thấy khi họ trải qua giai đoạn cận tử nghiệp, khi hấp hối. Giai đoạn tâm ảnh mang lại phúc lạc tuyệt diệu – hơn mọi lạc thú thế gian – và không khó đạt đến được nếu bạn buông bỏ cơ thể. Nếu thấy sự dính mắc vào cơ thể vẫn còn đó, hãy nhắc nhở mình rằng bạn thật ra đang dính tới khổ, đang bám vào mớ than cháy. Hãy buông bỏ cơ thể, bỏ rơi nó, và ra khỏi ngọn lửa.
Nếu bạn chưa từng trải nghiệm điều này, có thể nghe như một chuyện viễn vông. Nhưng khi bạn tu tập nghiêm túc, sự tiến bộ giúp bạn dần nhận ra đây không phải là tưởng tượng, những trạng thái này tồn tại trong thiền định và điều tôi nói là đúng. Tất cả những điều bạn cần tiến xa trên con đường tu tập, là buông xả tất cả và buông bỏ cơ thể nhiều hơn. Bạn sẽ bắt đầu trải nghiệm phúc lạc, ngay hiện tại và cả khi bạn già yếu hoặc sắp chết.
Có một dây thòng lọng tròng vào cổ bạn, đó là ham muốn, sân hận và dục lạc, dính mắc tới cơ thể. Nó siết lấy cổ, bạn chưa từng có khả năng hít thở bình thường, nhưng bạn không nhận ra điều đó. Bạn nghĩ đây là một điều bình thường, là cuộc sống. Rồi một ngày, bạn có một thời khắc hành thiền tốt đẹp, sợi dây được nới lỏng ra một chút. Bạn hít thở và nghĩ: “Thật an bình, thật dễ chịu!” Rồi bạn đến giai đoạn tâm ảnh, sợi dây gần như được nới lỏng hoàn toàn: “Thật đáng kinh ngạc!” Khi bạn tiến sâu hơn, bắt đầu nhập định và trải qua các tầng thiền, sợi dây đã được tháo bỏ, và bạn đạt cảnh giới phúc lạc vượt ra ngoài sức hiểu biết của bạn về cuộc sống này.
Bạn đang thực chứng một chân lý lớn của Phật giáo, điều mà Đức Phật cũng đã thực chứng: lý do bạn hạnh phúc là bởi khổ đau tan biến. Thòng lọng của bạn đã được vứt bỏ và bạn có thể hít thở trở lại bình thường. Thật tuyệt vời khi trải nghiệm điều này, nó cho bạn cái nhìn trực tiếp vào những gì chúng ta đang tìm cách đạt được. Khi bạn thực hiện điều này một cách trọn vẹn, không thay đổi, bạn đã đạt đến bậc Thánh với quả vị bất lai, sẽ không bao giờ còn sinh trở lại vào cảnh giới của thân xác thể chất – thế giới vật chất đầy khổ đau – một lần nào nữa.
Còn nếu không nhận ra được điều này, không có sự tu tập, ai mà biết tái sinh sắp tới bạn sẽ ở đâu và thành gì!
-----o0o-----
Bài 17. CÁNH CỬA TỚI SỰ BẤT DIỆT
Bạn hay bất cứ ai cũng có thể trải nghiệm phúc lạc của giải thoát. Khi ấy bạn hiểu lời dạy của Đức Phật và có thể tiếp tục hành trình một cách độc lập. Bạn sẽ không cần đến người khác, không quan tâm điều họ nói hay làm. Bạn sẽ chỉ tu tập, một mình, hạnh phúc và trở thành giải thoát. Chẳng lẽ bạn không muốn vậy?
Nó đang được trao cho bạn, và bạn có thể làm được. Nếu chưa làm được, đó chỉ là vấn đề thời gian. Cánh cửa tới sự bất diệt đã mở. Tuỳ thuộc vào bạn có đi qua cánh cửa đó hay không, và rồi bạn sẽ không còn già đi, không còn mắc bệnh, không còn chết.
Hãy biến lần này thành lần cuối cùng!
----- Kết thúc -----