TIÊU TRỪ BẢN NGÃ ĐỂ ĐẠT ĐẾN PHÚC LẠC VÔ TẬN
Thiền sư Ajahn Brahm
CHƯƠNG 4
THUỐC CHỮA TÂM BỆNH
Thực hành thiền là một con đường đi mòn dấu chân, một con đường làm tâm lắng dịu, đưa tâm đến trạng thái an bình, có sức mạnh và phúc lạc. Tu tập này đã có từ lâu, đến nổi bất kỳ vấn đề nào bạn đang gặp phải lúc này, cũng đã được đối mặt và vượt qua bởi nhiều người khác trong quá khứ. Điều quan trọng là làm sao nhớ được các chiến lược, vượt qua những chướng ngại ấy, cũng như có được động lực và sự chuyên cần để đưa chúng vào đúng chỗ, hay nói cách khác, làm thế nào chúng ta sử dụng phương thuốc điều trị tâm bệnh.
BÀI 1
SỰ BUỒN CHÁN
Một trong những vấn đề căn bản, có thể xảy ra trong quá trình tu tập là sự buồn chán. Khi tôi còn là một tu sĩ trẻ ở Thái Lan, chúng tôi thường phàn nàn vì có quá nhiều thứ đang diễn ra. Có quá nhiều việc, quá nhiều người, quá nhiều nghi lễ, quá nhiều trì tụng buổi sáng, quá nhiều trì tụng buổi tối. Đôi lúc tôi tưởng tượng giá mình ở một nơi không có những gặp gỡ, nơi bạn hầu như chẳng có việc gì để làm nên có thể thiền tọa hoặc thiền hành cả ngày. Tôi tưởng tượng về những nơi như vậy, nhưng tất nhiên, ở chỗ ấy, bạn trở nên buồn chán và bất an. Bạn phải chịu đựng, thế là tưởng tượng của bạn quay ngược lại: “Giá mình tìm một nơi có chút công việc gì đó để làm. Có thể mình sẽ nói chuyện với ai đó, hay có thể hành thiền theo nhóm vào buổi tối”. Nhưng như thế bạn bỏ mất toàn bộ ý nghĩa, vì trong kinh văn cũng như những truyền thống tu tập từ xa xưa đều dạy phải dành rất nhiều thời gian ở một mình, ít làm việc và ít tiếp xúc với người khác. Những người từng tìm hiểu giáo pháp của Đức Phật trong kinh tạng và luật tạng đều biết rằng ẩn đật là điều quan trọng. Tôi tìm mọi cách sắp xếp để có tối đa thời gian cho ẩn dật và tối thiểu những lần gặp gỡ. Đương nhiên, kết quả có thể sinh ra sự buồn chán, bất an, tưởng tượng. Dẫu vậy, cũng nên đối mặt với những chướng ngại ấy và tìm các chiến lược vượt qua chúng.
Bạn nên tìm hiểu sự buồn chán. Nó từ đâu? Thông thường, buồn chán nảy sinh trong quá trình chuyển từ bận rộn sang an tĩnh. Một số người trẻ không có gì giải trí thì sẽ sinh buồn chán. Không có gì trong quá trình tu tập để bạn giải khuây. Khi nhìn vào sự buồn chán, bạn thấy nó là một phản ứng với những cấp độ bận rộn tương đối: nó xảy ra do sự khác biệt giữa cấp độ hoạt động trước đó của bạn với những gì bạn đang đối mặt lúc này. Điều đang xảy ra là tâm chưa quen với các trạng thái vi tế và an bình do sự tiết giảm hoạt động. Nó vẫn chưa thích nghi được với sự thiếu kích thích, và nó cần thời gian để ổn định lại.
Mặc dù việc chuyển từ trạng thái hoạt động sang trạng thái ít hoạt động hơn có thể khiến bạn buồn chán vào lúc đầu, sau một thời gian, bạn bắt đầu nhận ra những khía cạnh thú vị của lối sống đó, sự vui thích, sung sướng của việc ở một mình, không có gì nhiều để nhìn, để nghĩ. Nó giống như đi từ một căn phòng sáng sang một căn phòng tối. Tương tự, khi chuyển từ trạng thái hoạt động sang trạng thái ít hoạt động hơn, phải mất một thời gian để tâm thích nghi với việc tiết giảm các kích thích giác quan. Sau một thời gian, nó sẽ thích nghi, và sự buồn tẻ, không thú vị sẽ bắt đầu trở nên đẹp đẽ và an lạc.
Vì thế, chiến lược đầu tiên khi bạn buồn chán là hãy kiên nhẫn với sự buồn chán. Hãy để nó như vậy. Đừng cố gắn lấp đầy lỗ trống buồn chán bằng hành động. Làm như thế, bạn chỉ đang kích thích lại tâm trí. Chẳng khác nào ban đêm đi ra ngoài mang theo đèn - bạn mất đi cảm giác về hình dạng tinh tế trong bóng tối. Gần đây, tôi tới một buổi gặp mặt với nhà khoa học Sir Roger Penrose, mà một phần của chương trình là nhìn qua kính viễn vọng. Đó là một đêm quang đãng, và chúng tôi thực sự có thể thấy những thứ như sao Mộc hay các vệ tinh của nó. Nhưng khi mới đi vào đài quan sát, chúng tôi phải đợi một lúc sau khi tắt đèn để cho mắt quen với ánh sáng từ các ngôi sao. Đây là trường hợp chỉ phải chờ đợi trong một thời gian ngắn, sau đó, chúng tôi có thể thấy những ngôi sao đẹp đẽ trên bầu trời. Cũng tương tự, bạn cần làm giảm các hoạt động giác quan nếu muốn thấy những diễn biến trong tâm. Ở đây, tôi không chỉ nói tới tâm ảnh, mà cả những phúc lạc tinh tế, an bình, tốt đẹp xảy ra khi các giác quan bị chế ngự.
Bởi vậy, khi làm lắng dịu các giác quan, điều thường xảy ra là bạn trải qua giai đoạn buồn chán ấy. Ánh đèn được tắt đi, bạn không thể nhìn thấy nên không có gì thu hút sự chú ý của bạn. Điều quan trọng ở đây là kiên nhẫn, tin tưởng rằng tâm sẽ sớm thấy lại những điều thú vị, tất nhiên là chỉ khi nào bạn có thể ở yên với sự buồn chán. Những người tới một phòng trưng bày nghệ thuật hoặc nghe nhạc cổ điển có thể sẽ buồn chán nếu họ kỳ vọng thứ gì đó sôi động hơn, chẳng hạn một bộ phim hành động hay một bản nhạc rock. Nhưng sau một thời gian, nếu có thể làm lắng dịu các kích thích giác quan, họ có cơ hội thưởng thức những thứ sâu xa hơn nhiều. Vậy hãy ở yên với sự buồn chán, đừng làm gián đoạn quá trình này, và sau một thời gian, sự buồn chán trở thành một thứ gì đó tốt đẹp. Con mắt bên trong của bạn sẽ mở ra trước một tâm cảnh tinh tế hơn, và bạn bắt đầu trân trọng những gì xảy ra trong sự cô độc. Nhưng bạn cần kiên nhẫn, vì đôi khi nó đòi hỏi một thời gian dài.
BÀI 2
BẤT AN
Một vấn đề thường gặp khác là sự bất an. Bạn không muốn ngồi yên, cơ thể không thoải mái, hoặc tâm đơn giản là không ở yên với hơi thở hay bất kỳ đối tượng hành thiền nào khác mà bạn đang cố gắn tập trung vào. Điều này xảy ra khi bạn sử dụng quá nhiều sự thúc ép. Đôi khi, điều tốt nhất nên làm chỉ là kiên nhẫn và đợi - hãy để sự bất an như nó là, thay vì cố gắng kiểm soát nó.
Một trong những chiến lược mà tôi thường nói tới được gọi là “tâm trâu” Chiến lược này được đặt tên theo sự việc xảy ra ngay bên ngoài tu viện Wat Pah Nanachat ở Thái Lan, nơi Ajahn Jagaro là trụ trì, còn tôi là tăng trị sự. Một sáng sớm, khi tôi đã khất thực xong, còn Ajahn Jagaro vẫn ở trong tu viện, một người đàn ông chạy vào tu viện với nửa ngón tay đã đứt lìa. Ông đang dắt con trâu của mình đi ăn cỏ thì con trâu đột ngột hoảng sợ và cố chạy đi, sợi dây dắt trâu quấn quanh ngón tay người đàn ông, nên khi ông cố giữ con trâu lại, sợi dây cắt đứt nửa ngón tay ông. Tất nhiên ngón tay chảy máu rất nhiều nên Ajahn Jagaro lập tứ lấy xe đưa ông đến bệnh viện. Vài ngày sau tôi thấy tay ông còn quấn băng, và sau đó nó chỉ còn nửa ngón. Điều này xảy ra bởi ông không biết cách xử lý một con trâu bất an. Đáng lẽ ông cứ thả nó ra.
Bạn nên sử dụng chiến lược tương tự khi tâm trí bất an - hãy buông xả. Đừng cố giữ nó lại. Nếu bạn cố dừng hay kiểm soát nó, tâm trí càng trở nên ngang ngạnh và khó chịu hơn. Tất cả những gì bạn cần làm là nói: “Được rồi, tâm trí, nếu đó là điều mày muốn, vậy đi đi”. Việc của bạn chỉ là để ý, hòa nhã, và quan sát xem tâm trí ngu ngốc này muốn đi đâu. Việc của bạn không phải là dừng nó lại, mà là quan sát nó, nhân từ và nhẹ nhàng với nó.
Cứ như thể bạn đang xử trí một đứa trẻ muốn chạy chỗ này chỗ kia. Đôi lúc ở tu viện có trẻ con đến, và chúng thường rất om sòm. Nếu bạn đang tọa thiền, tiếng hét của những đứa trẻ ấy thực sự xuyên vào óc bạn, gây cho bạn cảm giác khá khó chịu. Nhưng việc chúng làm vậy là hoàn toàn tự nhiên; bạn không thể mong trẻ con làm khác đi được. Cũng tương tự, bản chất của tâm trí là bất an.
Vì thế đừng cảm thấy có lỗi nếu tâm bạn bất an. Điều đang xảy ra không phải là của bạn, nó không phải là “cái tôi”, và không phải là vấn đề; chẳng qua đó là bản chất của sự vật, chúng khởi lên do các nguyên nhân thuộc về nghiệp từ quá khứ. Bạn không thể đi vào quá khứ và xóa bỏ những nguyên nhân ấy; bạn bị kẹt với kết quả của chúng ngay lúc này. Nếu tâm muốn xao lãng, thứ duy nhất cần làm là nhớ tới chánh tư duy: cứ buông xả, và hãy nhân từ, nhẹ nhàng với nó.
Những lời dạy đẹp đẽ này của Đức Phật hoàn toàn rõ ràng, chúng cho bạn thấy một điều: thái độ của bạn trước những gì đang diễn ra là phần quan trọng nhất của thiền. Vì thế, hãy để cái tâm trâu ấy chạy đi. Làm như vậy, bạn sẽ thấy con trâu không chạy quá xa, rồi nó sẽ bình ổn lại và đợi người chủ của nó. Nó là một phần của gia đình. Nó thích ở với bạn. Thế nên bạn chỉ cần đi theo nó một quãng ngắn. Đó cũng là một bài tập phải thực hiện, nhưng còn tốt hơn nhiều so với bị đứt lìa ngón tay. Bạn sẽ nắm lại được sợi dây, nhẹ nhàng dắt con trâu tới nơi bạn muốn đưa nó tới từ lúc đầu. Bạn có thể đã mất chút thời gian, nhưng ít nhất bạn không phải tới bệnh viện. Cũng thế, khi tâm trí bất an, nó trở nên điên cuồng và muốn làm đủ điều ngu ngốc, việc bạn là buông xả nó bằng sự nhân từ và nhẹ nhàng.
Ép buộc tâm là sai, nhưng buông lung cũng vậy. Cả ép buộc và buông lung thực ra đều đang nuôi dưỡng cái tâm trâu ấy. Khi nói buông lung, ý tôi tức là hướng tâm về phía thụ hưởng, bất kể điều gì bạn nghĩ tới khi bất an. Nếu cứ tiếp tục nghiêng theo hướng đó, tất nhiên tâm sẽ đi theo hướng đó. Nhưng nếu bạn có sự bình thản và lùi lại - nếu bạn buông xả, nhân từ và nhẹ nhàng - tâm trâu sẽ sớm dừng lại. Không cần phải vật lộn khi xử lý sự bất an. Nếu nó thành sự vật lộn - hay thậm chí tệ hơn cả sự vật lộn - đó là bởi bạn đang cho nó ăn bằng sự tiêu cực, sai trái, hay buông lung. Bạn không thực sự đối mặt với nó một cách phù hợp. Thay vì cứ để nghiệp củ chín muồi, bạn đang tạo thêm nghiệp xấu mới.
BÀI 3
LÀM NGƯỜI QUAN SÁT THỤ ĐỘNG
Khi bạn bất an, hãy nhẹ nhàng với sự bất an ấy. Hãy xem bản thân như một hành khách, không phải người lái xe. Là lái xe, nghĩa là bạn đang điều khiển cái tâm bất an; là hành khách nghĩa là bạn ngồi đằng sau, hoàn toàn không dính vào việc điều khiển xe, chỉ quan sát xem hành trình đưa bạn đi tới đâu. Sự không dính mắc và xa lìa này là một trong những thái độ tốt đẹp nhất mà bạn có thể sử dụng trong thiền. Bạn xa lìa, bởi vậy tất cả những gì bạn làm là quan sát tâm mình. Khi nó làm hay nghĩ điều này điều kia, hãy làm như thể bạn đang đứng lui lại và quan sát nó từ một khoảng cách. Ẩn dụ hay nhất cho sự xa lìa như vậy là ngồi trong một rạp chiếu phim. Trong rạp, người ta đôi lúc dính mắc vào bộ phim đến mức họ bắt đầu la hét, trở nên phấn khích và sợ hãi. Tại sao họ làm vậy? Chừng nào bạn còn có thể đứng lui lại và nhớ rằng đây chỉ là những nguyên nhân và điều kiện đang trôi qua - không phải tôi, không phải của tôi, không phải một bản ngã, không có gì liên quan đến tôi - khi ấy bạn sẽ không dính mắc. Bạn có thể quan sát sự bất an, buồn chán hay bất kỳ điều gì khác bằng một cảm giác xa lìa. Bạn chỉ đang biết, và “người biết” đang đi vào tiêu điểm.
Người biết giống như chủ rạp chiếu phim, chỉ đang quan sát bộ phim được chiếu trên màn hình. Hãy luôn nhớ rằng “người biết” không dính dáng đến bất kỳ chuyện gì trong phim. Hãy sử dụng ý tưởng người biết này như bước đệm tới bình an - đừng nhầm lẫn coi nó là một cái tôi thường hằng. Hãy tưởng tượng con người thật của bạn ở bên trong chính bạn. Làm như vậy, bạn có được cảm giác không dính mắc đến những gì đang diễn ra, sự không dính mắc dẫn tới một sự buông xả nhân từ và nhẹ nhàng. Vì thế, mỗi khi có dính mắc, mỗi khi việc hành thiền diễn ra không thuận lợi, hoặc bạn đang chán ngán nó, hãy nhớ tới thái độ của người xem phim. Không cần trở nên phấn khích hay thất vọng, không cần la hét hay sợ hãi; nó chỉ là một bộ phim.
Để minh họa cho điểm này, tôi thích sử dụng câu chuyện về rạp chiếu phim cho người đi xe hơi ở Jamaica, nó có một màn hình làm bằng bê tông dày 30cm. Chủ rạp chiếu phim ấy thích phim cao bồi miền Tây, đặc biệt là những cuộc đấu súng. Mỗi khi trên màn hình có cuộc đấu súng, khán giả cũng lấy súng của mình ra và tham gia. Bạn tưởng tượng được không? Đến giờ tôi vẫn thấy buồn cười khi nghĩ tới những kẻ ngồi trên nền đất hay trong những chiếc xe hơi bỏ mui của họ, đợi một cảnh đấu súng để có thể tham gia. Chẳng hài hước sao? Chủ rạp chiếu phim phải thay quá nhiều phông nền bằng vải đến mức quyết định rằng cách duy nhất để duy trì công việc kinh doanh của mình là dựng một phông màn bằng bê tông.
Bạn có thể hiểu tại sao tôi nói tới chuyện này. Mọi người trở nên dính mắc, họ muốn bắn những nhân vật trong phim. Bạn muốn bắn cái tâm bất an, muốn tiêu diệt sự buồn chán, hoặc nếu không thì sa vào chuyện nọ chuyện kia. Chúng ta trở nên dính mắc, cuốn vào, rồi tạo ra các vấn đề cho chính mình. Kiên nhẫn tức là dừng lại và nói, “Tự nó sẽ ổn thôi. Con trâu sẽ chạy đi, nhưng cuối cùng nó sẽ dừng lại”.
Hãy luôn nhớ rằng đó chỉ là một bộ phim đang chiếu - chỉ là năm uẩn, sáu căn đang làm việc của chúng, tất cả tuân theo luật nhân quả. Không có gì thực chất mà bạn phải bận tâm. Đó là lý do bạn có thể xả bỏ. Đây là một trong những cách bạn chữa trị sự bất an hiệu quả nhất mà tôi biết, bởi lẽ khi xả bỏ và quán sát những thứ này đến rồi đi, tôi chặt đứt nguồn gốc kích động của chúng. Tôi hiểu rằng sự bất an là do điều gì nó gây ra, điều đó là việc tôi dính mắc vào toàn bộ quá trình. Ngay khi tôi dừng những nỗ lực lèo lái quá trình ấy và từ bỏ sự dính mắc bằng cách tưởng tượng mình như một người ngồi trong rạp chiếu phim, chỉ đang xem phim, tâm trí tôi bắt đầu lắng xuống và trở nên tĩnh lặng. Sự bất an tan dần, buồn chán biến mất, sự yên ả, nhẹ nhàng, tĩnh lặng của thiền bắt đầu thế chỗ.
BÀI 4
SỰ MỆT MỎI VÀ NĂNG LƯỢNG
Một vấn đề thường gặp khác trong tu tập là u mê và buồn ngủ. Hãy nhớ đừng bao giờ vật lộn với sự mệt mỏi. Tôi nói như thế từ kinh nghiệm của mình: tôi đã vật lộn với sự mệt mỏi, nhưng phát hiện ra nó hoàn toàn phản tác dụng. Mỗi khi cố chống lại cơn mệt mỏi, bạn chỉ trở nên căng thẳng bởi lẽ sự vật lộn dẫn bạn đi theo hướng ngược lại với sự nhẹ nhàng, nhân từ và buông xả. Thực ra nó là hình thức sân hận vi tế.
Một số người hành thiền cảm thấy lúng túng hoặc có lỗi khi mệt mỏi. Chúng ta xấu hổ trước thực tế rằng mình đã hành thiền nhiều năm mà vẫn không giữ được lưng thẳng vào sáng sớm. Nhưng cảm giác tội lỗi chỉ bồi thêm cảm giác về bản ngã và cái tôi, và chúng ta xem những vấn đề này là “của mình”. Hãy cẩn thận, đừng cho sự buồn ngủ là của mình - nó chẳng liên quan gì đến bạn; nó chỉ là kết quả bắt nguồn từ một nguyên nhân, vậy thôi. Nếu buồn ngủ, hãy ở yên với nó - quan sát nó, nhân từ và nhẹ nhàng với nó, tìm hiểu nó. Nó có cảm giác thế nào? Nó kéo dài bao lâu? Quan trọng nhất, cái gì gây ra nó và những thứ nào làm nó tan đi? Sau khi nó tan đi, cái gì còn lại? Đây không phải là việc dập tắt sự buồn ngủ bằng mọi giá, mà vượt qua nó một cách sáng suốt để thiền định có thể thăng hoa.
Dĩ nhiên có thể vượt qua cơn buồn ngủ nếu bạn ép buộc tâm trí. Bạn có thể ngồi thiền ở rìa một vách núi hoặc như chúng tôi từng làm, đặt một hộp diêm trên đỉnh đầu hoặc đinh ghim dưới tay, hay ai đó cầm gậy đứng đằng sau và sẽ đánh bạn khi bạn hơi gục đầu xuống. Hiển nhiên bạn sẽ không ngủ gật, nhưng kết quả là sự sợ hãi và căng thẳng. Bạn chỉ đang vứt bỏ ô nhiễm này và thay bằng ô nhiễm khác.
Thay vì vậy, hãy kiên nhẫn với sự buồn ngủ và mệt mỏi, hãy để nó như vậy và xả bỏ. Một lần nữa, giống như bạn đang ngồi trong rạp chiếu phim, nhưng lần này có gì đó không ổn với máy chiếu. Hình không nét; nó bị mất tiêu điểm. Nhưng việc ấy không quan trọng; đó không phải là vấn đề của bạn. Chủ rạp phim sẽ sửa. Bạn chỉ để nó như vậy, và kiên nhẫn ngồi ở đó. Nếu thật sự kiên nhẫn, sau một lúc, sự mệt mỏi biến mất như sương mù tan đi khi mặt trời lên. Sự kiên nhẫn là tất cả những gì cần có. Việc “không làm gì” khiến tâm được kích hoạt. Hãy nhớ một điều về khoa học tinh thần: khi năng lượng ngừng đi vào cái làm, nó bắt đầu đi vào cái biết.
Rắc rối là ở chỗ nhiều lúc bạn không đủ tự tin để chỉ ở yên với sự mệt mỏi. Thay vào đó, bạn liên tục thúc đẩy nó bằng cách dính vào. Do đang cố gắng giải quyết vấn đề, nên bạn thậm chí mệt mỏi hơn, và tạo ra nhiều vấn đề hơn cho chính mình. Nhưng khi hiểu được sự chân thật của lời tuyên bố đơn giản ấy - rằng khi năng lương ngừng đi vào cái làm, nó bắt đầu đi vào cái biết - đầu tiên bạn sẽ biết vì sao mình mệt mỏi, và bạn biết điều gì xảy ra nếu mình kiên nhẫn, không làm gì cả. Cái biết ấy cho bạn sự tự tin.
Vì vậy, hãy tưởng tượng mình đang quan sát những chuyện này, đừng rời khỏi chỗ ngồi, đừng hét vào bộ phim, đừng rút súng bắn vào sự mệt mỏi vì mình không thích nó. Nếu cứ ngồi và quan sát. Tâm sẽ bừng sáng lên. Hiểu được toàn bộ quá trình ấy, hành thiền trở nên dễ hơn và mang nhiều niềm vui hơn. Một khi đã biết nó hoạt động thế nào, bạn sẽ biết mình đang mắc sai lầm ra sao, bằng cách nào để trở nên bình an, vui vẻ và làm tăng năng lượng. Đây là một cách tuyệt vời để làm lắng dịu hành (sankhara), tức hoạt động của tâm, sự tác ý hay sự kiểm soát.
Để hỗ trợ quá trình trên, hãy suy ngẫm tính chất không có cái tôi. Hãy nói: “Đằng nào cũng không có ai kiểm soát điều này; không có người nào ở đây; không phải việc của mình; cứ để nó vậy”. Đây chính là Phật pháp; nó chính là điều kinh văn dạy. Hãy hiểu rằng không có “cái tôi” nào ở đây để làm bất cứ điều gì - chỉ là năm uẩn - vậy tại sao phải vật lộn? Sự suy ngẫm như vậy có thể cho bạn đủ tự tin để buông xả mọi việc, giúp bạn biết ý nghĩa đích thực của buông xả là gì.
BÀI 5
VƯỢT QUA THAM VÀ SÂN
Trong năm chướng ngại, hai chướng ngại đầu tiên, tham và sân, là quan trọng nhất. Tham nghĩa là muốn có thứ gì đó ngoài những gì bạn đã có. Vì thế chúng chẳng qua đều là những hình thức của ham muốn. Và khi bạn muốn điều gì - dù đó là cấp độ thiền tiếp theo, ăn uống, nghỉ ngơi hay bất cứ điều gì khác - nó luôn đưa bạn đi xa khỏi nơi bạn đang ở.
Trong thần thoại Hy Lạp, có những sinh vật gọi là mỹ nhân ngư, mình người đuôi cá có giọng hát quyến rũ. Những sinh vật này dùng giọng hát của mình để lôi kéo các thủy thủ mất cảnh giác về phía vách đá. Đây là những gì ham muốn gây ra: chúng lôi cuốn bạn, kéo bạn về phía đối tượng ham muốn và phá hỏng nỗ lực tu tập của bạn. Bạn không có được phúc lạc hay bình an nào. Ham muốn kéo bạn xa khỏi nơi bạn có thể tìm được sự hài lòng đích thực. Vì thế, thay vì để mình bị lôi đi, hãy nhớ rằng mình không có năng lực đáp ứng những ham muốn bất tận của bản thân. Hãy ngồi đó. Bạn không chuyển động; bạn chỉ quan sát.
Giống như ham muốn tạo ra hành động, sân hận cũng vậy. Ham muốn và sân hận là những gì khiến bạn xáo động, khiến bạn mệt mỏi. Chúng tạo ra hoạt động của tâm, làm bạn xáo động, rối tung. Một khi thấy được sân hận, ham muốn và cách chúng hoạt động, bạn có thể nói: “Không, mình sẽ không sa vào những điều đó thêm nữa; những gì mình có là đủ tốt rồi”.
“Đủ tốt” là một thần chú. Dùng nó cho việc tu tập rất hữu ích, dù bạn đang trải qua điều gì. Nếu bạn mệt mỏi, hãy nghĩ, “Thế này là đủ tốt”. Khi hít vào và thở ra, hãy nghĩ “Đủ tốt rồi”. Nhưng bạn phải nhất quán và xem mọi khoảnh khắc là đủ tốt. Làm như vậy, bạn chế ngự được các ham muốn đưa bạn đi xa cũng như các sân hận giữ bạn không ở lại, và bạn có được cảm giác tĩnh lặng, hài lòng. Không có gì bạn cần, không có gì bạn muốn, ở đây và ngay lúc này thực sự là đủ tốt.
Lúc ấy, bạn bắt đầu nhận thức và trải nghiệm phúc lạc của thiền, phúc lạc sinh ra từ sự tĩnh lặng và không ham muốn. Bạn thấy rằng thực hành “đủ tốt” mới chỉ là bước khởi đầu. Khi bạn tự thuyết phục rằng khoảnh khắc hiện tại là đủ tốt và bạn hiện hữu với những gì mình có, nó không chỉ là đủ tốt nữa: thực sự nó quá tốt và quá đẹp. Dù bạn khởi đầu ở đâu, khi ở yên với những gì mình có, vẻ đẹp, phúc lạc và sự sâu sắc của nó sẽ tăng lên.
Tôi cũng đã đưa ra ẩn dụ về đóa sen ngàn cánh. Dù bạn khởi đầu với loại sen nào cũng vậy. Ngay cả loại sen thiếu triển vọng nhất, rời rạc và xấu xí nhất cũng thế, bởi bên trong mọi bông sen đều có một cái nhụy đẹp đẽ. Ý tôi muốn nói, mọi trải nghiệm của bạn có, dù ngay lúc này hay trải nghiệm tệ nhất bạn từng rơi vào trong quá trình tu tập, cũng mang lại phúc lạc nếu bạn có thể ở yên với nó. Đừng thay đổi, di chuyển hay cố trừ bỏ nó. Đừng ham muốn về nó hay sân hận với nó. Hãy hiện hữu với bất kể điều gì có ở đó, dù là đau đớn, buồn chán hay tuyệt vọng. Ngay cả bông sen tối tăm và xấu xí cũng sẽ nở ra hoa và trở thành niềm phúc lạc nếu bạn cứ ở yên với nó. Càng hiện hữu với nó, nó càng nở ra. Càng nói “đủ tốt”, những cánh hoa bên ngoài càng mở rộng để lộ những điều tốt đẹp bên trong.
Hiểu cách tâm trí hoạt động như vậy sẽ rất có ích. Dù bạn đang trải qua khởi đầu như thế nào, bất cứ thứ gì cũng có thể được chuyển hóa. Bạn không phải trừ bỏ mọi vấn đề rồi mới bắt đầu hành thiền. Hãy khởi đầu với vấn đề; hay ở yên với nó, để nó như nó là. Thế là đủ tốt. Nếu không xáo động, nếu không có ham muốn hay sân hận, bạn sẽ thấy tâm mình đi vào vấn đề ấy, mở nó ra, và những gì tưởng chừng không thể chịu đựng được sẽ trở nên dễ chịu. Tiếp theo nó trở nên đẹp đẽ, và một khi đã tốt đẹp, nó tiếp tục mang lại niềm vui. Nhưng nó có thể đi từ sự khởi đầu ít triển vọng nhất. Vì vậy, dù bạn đang trải qua điều gì, hãy biết rằng thế là đủ tốt. Làm như vậy, bạn đang bỏ đi nhiều chướng ngại cản trở việc hành thiền.
Vấn đề tệ nhất trong thiền là sân hận, khi cho rằng, “Mình không thích chuyện này” và luôn so sánh, rồi trở nên tiêu cực. Kiểu xét lỗi này nên được rèn luyện bằng điều ngược lại - chấp nhận, tìm kiếm niềm vui và vẻ đẹp trong mỗi sự vật và sự việc. Điều này thực ra khá dễ. Hãy nhìn vào vẻ đẹp tự nhiên xung quanh bạn. Hãy ngắn nhìn giọt nước mưa nhỏ xuống từ mép lá hoặc ra ngoài ngắm sao. Có rất nhiều vẻ đẹp tự nhiên. Nếu đi tìm vẻ đẹp ấy, niềm vui ấy, bạn sẽ rèn luyện được thói quen không xét lỗi. Vì quen nhìn vẻ đẹp trong mọi thứ, bất kể điều gì trong hành thiền bạn từng nghĩ là chán ghét bắt đầu trở nên dễ thương - thậm chí là đẹp. Như người ta nói, vẻ đẹp nằm trong mắt người xem, và sự thành công của hành thiền nằm trong thái độ của người hành thiền. Nếu bạn có thái độ đúng, nó dẫn tới sự nhân từ, nhẹ nhàng và buông xả. Bạn trở nên nhân hậu với mọi thứ.
Giống như một người mẹ yêu thương con mình, chắc chắn bạn có thể yêu thương tâm mình! Dù đôi lúc nó có phần xấu xí, bạn vẫn chấp nhận rằng nó đủ tốt.
Khi hành thiền, hãy xem bạn có đang đòi hỏi bản thân không. Bạn có đang nghĩ, “Mình nên nhập các cảnh giới thiền định, hoặc có được tâm ảnh, hay ít ra là trở nên an bình” không? Nếu đang đòi hỏi, việc hành thiền của bạn sẽ không đi tới đâu cả. Nhưng nếu giảm các đòi hỏi ấy, bạn dễ đạt được thái độ “đủ tốt” hơn. Không đặt ra những đòi hỏi to tát với bản thân, với cuộc đời hay thế giới, bạn dễ trân trọng chúng hơn. Như trong Kinh Từ Tâm (Metta Sutta) có nói, bản chất bạn vốn “không đòi hỏi”, mà bạn “mãn nguyện và dễ hài lòng”. Hãy luyện tâm như vậy. Hãy mãn nguyện và bồi đắp sự mãn nguyện ấy; hãy dễ hài lòng, như vậy, bạn đang hướng tới các cảnh giới thiền định.
Bạn không chứng các cảnh giới thiền định bằng cách muốn có chúng; chúng chỉ xuất hiện khi bạn bồi đắp các nguyên nhân làm chúng xuất hiện. Nguyên nhân chính là tâm tĩnh lặng, được duy trì trong thời gian dài. Năng lượng rót vào sự hiểu biết thanh tịnh, khi ấy tâm đi sâu vào bông hoa sen, các cánh sen nở ra theo từng giai đoạn - không phải theo dòng thời gian của bạn, không phải khi bạn muốn, mà tùy vào điều kiện tự nhiên của chính nó. Nó xảy ra vì bạn tĩnh lặng, và bạn tĩnh lặng vì bạn mãn nguyện, bạn dễ hài lòng, không đòi hỏi điều gì. Nếu có thể làm vậy trong cuộc sống hằng ngày, bạn đang bồi đắp các nguyên nhân dẫn tới những cảnh giới thiền sâu.
Nếu không dễ hài lòng, nếu đòi hỏi và chứa đầy những ham muốn, bạn cũng trở nên bất an. Khi không có được thứ bạn muốn, ham muốn của bạn tăng lên, vậy là bạn sa vào một vòng xoáy ham muốn khủng khiếp. Bạn biết cảm giác đôi khi tuyệt vọng là như thế nào; không muốn đi, không muốn ngồi, không muốn ngủ, và bạn nghĩ, “Mình không muốn làm gì, và bất kỳ điều gì đang làm mình cũng không muốn”. Rơi vào tình cảnh không điều gì kiến mình hài lòng quả là tồi tệ. Nó xảy ra bởi bạn đã tạo ra nó, bạn đã tạo ra các nguyên nhân thông qua những thái độ sai lầm và sự chú ý thiếu định hướng. Nhưng nếu bạn rèn luyện sự tĩnh lặng và lắng dịu bằng cách trở nên dễ hài lòng và mãn nguyện, bạn đang tạo ra các nguyên nhân để thiền định. Nếu bạn chỉ ngồi đó, mãn nguyện, tĩnh lặng, chấp nhận thế là đủ tốt, mọi thứ bắt đầu xảy ra. Bạn sẽ nghĩ, “Cuối cùng mình cũng làm được.
BÀI 6
ĐỂ "BẠN" BIẾN MẤT
Luôn nhớ rằng không phải bạn không làm được, mà là bạn đang ngăn nó xảy ra. Quá trình ấy xảy ra khi “bạn” biến mất. Đòi hỏi tức là bạn ở đó. Có sân hận tức là bạn ở đó. Thèm khát tức là bạn ở đó. Buồn chán tức là bạn ở đó. Tất cả những thứ này tạo ra cảm giác về cái tôi, cái tôi ấy nghĩ nó có những thứ này và dính vào. Bạn chính là vấn đề. Và bạn không thể tránh đi chỗ khác: dù đi đâu, bạn cũng mang bản thân đi theo. Vì vậy, mọi người nên cởi bỏ cái áo khoát bản ngã ấy. Điều bạn cho là mình, cảm giác về cái tôi ấy nên biến mất. Khi cảm giác về cái tôi biến mất thì không có sân hận hay thèm khát là một phần của ảo tưởng về cái tôi. Khi ấy chỉ có thể mãn nguyện và bình an.
Khi còn nhỏ, tôi là một hướng đạo sinh. Chúng tôi thường được tặng huy hiệu cho các việc làm: một huy hiệu vì có thể pha trà, một huy hiệu vì có thể nhóm lửa. Đó là điều nhiều người làm khi tu tập: họ muốn một huy hiệu vì đạt được thiền, một huy hiệu vì trở thành người nhập lưu. Nhưng không có huy hiệu nào cho con đường Phật pháp. Ngược lại, chúng ta đang nỗ lực bỏ đi tất cả những huy hiệu ấy - bất kể chúng ta nghĩ mình là gì - để chúng ta có thể biến mất. Khi bạn bất an, hãy biến mất; khi bạn mệt mỏi, hãy biến mất. Bạn biến mất, mọi thứ trở nên dễ chịu và bình an. Khi buồn chán, hãy tự hỏi, “Rốt cục ai đang buồn chán?” Hãy biến mất và sự buồn chán cũng sẽ tan biến.
BÀI 7
KIÊN NHẪN
Nếu bạn mãn nguyện, dễ hài lòng và chấp nhận rằng những gì ở đây, ngay lúc này là đủ tốt rồi, khi ấy các vấn đề chỉ xảy ra ở giai đoạn khởi đầu của con đường. Sau một thời gian, chúng tự nhiên tan biến, còn bạn đi vào trạng thái thiền định dễ chịu, trải qua nhiều giờ hoàn toàn hạnh phúc và mãn nguyện. Nếu điều ấy vẫn chưa xảy ra, hãy kiên nhẫn - nó sẽ xảy ra. Bạn thực hành bao nhiêu năm cũng không thành vấn đề. Ngay cả một số đại đệ tử của Đức Phật. Chẳng hạn tôn giả A-nậu-lâu-đà (Anurudha) cũng mất rất nhiều năm mới có được kết quả trọn vẹn của tu tập. Hãy dành thời gian cho nó. Khi kinh văn nói ai đó từ một gia đình tốt lành xuất gia và “chẳng bao lâu” trở thành A-la-hán (Arahant), đôi lúc điều này có nghĩa là nhiều thập kỷ. Mười năm, hai mươi năm là “chẳng bao lâu” khi bạn xem xét quãng thời gian của luân hồi.
Vì thế đừng mong chờ mọi thứ xảy ra ngay lập tức. Việc của bạn chỉ là yên lặng, lắng dịu, và an bình. Đừng bám vào con trâu. Đừng đuổi theo nó. Hãy rèn luyện sự buông xả, rèn luyện sự mãn nguyện và rèn luyện thái độ “đủ tốt”. Làm như vậy, bạn đang phát triển các công cụ khiến quá trình thiền của mình trở nên hoàn hảo.
Đôi khi một thái độ hoặc công cụ cụ thể mà bạn đang sử dụng có thể bắt đầu mất hiệu quả, hãy sử dụng một công cụ khác, rồi một công cụ khác nữa. Từng chút một, bằng nhiều chiến lược khác nhau, bạn đi qua những khó khăn ban đầu. Một khi tâm phát triển đúng đắn, còn bạn bắt đầu trải nghiệm bình an và phúc lạc, đó là lúc bạn thật sự đi vào thiền định. Đến khi ấy, bạn không còn cần trợ giúp nhiều nữa. Chắc chắn tôi có thể cho bạn vài hướng dẫn, nhưng bạn đã tự mình có được thời gian tuyệt vời rồi. Đó chính là điều tôi mong muốn cho bạn.