TIÊU TRỪ BẢN NGÃ ĐỂ ĐẠT ĐẾN PHÚC LẠC VÔ TẬN
Thiền sư Ajahn Brahm
CHƯƠNG 2
ĐƯA TÂM VỀ HIỆN TẠI
Khi tu tập, bạn cần hết sức thoải mái. Bạn nên thư giãn, thoải mái hòa nhập bản thân. Từng chút một, khi thâm nhập sâu hơn vào thiền định, bạn có khuynh hướng tạo được một thói quen tốt đẹp. Bạn sẽ thấy thật tuyệt vời khi có phần lớn thời gian trong ngày dành cho thiền định.
Nhưng trong hoàn cảnh mà những chuyện bên ngoài hầu như không gây ra chướng ngại hay cản trở, bạn sẽ sớm thấy rằng những chướng ngại và cản trở lớn nhất không đến từ bên ngoài mà từ trong tâm mình. Có thể bạn rơi vào đơn điệu, bất an, vọng tưởng, buồn ngủ hay thất vọng bởi quá nhiều thời gian cô độc. Lúc này, quan trọng là dành thời gian cho thiền định. Nếu không có sự cô độc và thời gian để đối diện tâm mình, bạn sẽ không bao giờ nhận ra những chướng ngại ấy vốn đã có ngay từ đầu.
BÀI 1
QUÁN THÂN VÀ CHÚ TÂM
Một trong những kỹ thuật hành thiền hữu ích mà bạn có thể sử dụng, nhất là đối với người bận rộn, là quán sát cơ thể. Một khi tâm đã xáo động, thông thường khó mà bình tâm ngay được. Thay vì đi thẳng vào nhận thức khoảnh khắc hiện tại, vào sự yên lặng, hơi thở, tâm từ (metta), hay bất cứ lối tu tập nào khác mà bạn sử dụng, hãy ngồi xuống, nhận biết các giác quan và cảm nhận trên cơ thể. Tập trung vào các cảm giác ấy trở nên dễ chịu hơn. Điều này đặc biệt hữu ích nếu bạn mệt mỏi hoặc bị bệnh. Và việc đó không quá khó.
Để thực hiện thật sự có hiệu quả kiểu thực hành này, hãy sử dụng sự chú tâm. Chú tâm không chỉ là nhận thức, mà còn nhìn nhận những cảm giác ấy với sự nhẹ nhàng và từ bi. Không chỉ nhận biết các cảm giác ấy, bạn còn ân cần, nhẹ nhàng với chúng. Sự ân cần, nhẹ nhàng kết hợp với nhận biết khiến việc chú tâm vào đối tượng cũng như xoa dịu nó dễ dàng hơn. Chẳng hạn khi tọa thiền, nếu bị đau ở đầu gối hoặc một chỗ căng cứng nào đó trong cơ thể, bạn sẽ thấy việc sử dụng nhận biết kết hợp một chút từ bi với mình khiến bạn dễ duy trì sự chú tâm trên cơ thể.
Tôi thấy kiểu tu tập này rất có tác dụng trong những trường hợp như thiền hành. Khi đang thiền hành, sau một lúc, cơ thể tôi nóng lên, và thỉnh thoảng khi ngồi xuống, nó có chút mệt và đau. Cảm giác cơ thể mà tôi cảm thấy là rất rõ; chúng khá nổi bật và dễ tập trung vào. Đây là một đối tượng dễ thực hành cho người bắt đầu tu tập, nó làm tâm không lạc đi chỗ khác. Nó cũng làm cơ thể dịu xuống khi thay đổi từ trạng thái thiền hành có hoạt động sang trạng thái thiền tọa không hoạt động. Đây là một cách để tập trung mà không đánh mất sự nhận biết.
Tập trung vào một chỗ đau với sự chú tâm cũng giúp xoa dịu nó. Kinh nghiệm riêng của tôi cho thấy viêc tập trung với sự chú tâm vào cảm giác đau hoặc bệnh trên cơ thể có khuynh hướng làm chúng bớt đi. Có vẻ chúng đáp ứng không chỉ với sự nhận thức hướng về phía chúng, mà cả với sự ân cần trong cách bạn nhìn nhận chúng. Lấy thí dụ sự trì tụng mà các tu sĩ thực hiện cho người bệnh. Nếu bạn tập trung vào những người này, lan tỏa sự ân cần yêu thương, hay tâm từ, về phía họ, nó có tác động tích cực. Hãy tưởng tượng nếu tự thực hành tâm từ với bản thân thì sẽ như thế nào. Do bạn gần gũi với chính mình hơn bất kỳ ai khác, việc lan tỏa sự chú tâm tới các bộ phận của cơ thể có thể tác động lớn về mặt thể chất. Và đôi lúc, đặc biệt khi bạn nhập định sâu và tâm có năng lực lớn, bạn sẽ thấy tác dụng của nó. Bạn có thể “hạ gục” một cơn đau bằng sự ân cần, và nó biến mất vì năng lực của tâm bạn rất mạnh. Cứ đặt sự chú tâm ở đó với một chút ân cần, nó sẽ có tác động gần như ngay lập tức. Quán sát kết hợp với tâm từ và tâm bi có năng lực đáng kinh ngạc. Nếu bạn bị bệnh, nhức mỏi hay đau đớn – và sẽ ngày càng bị nhiều hơn khi già hơn – hãy sử dụng sự chú tâm. Về sau, khi tọa thiền và theo dõi hơi thở, thực hành này đem lại lợi ích to lớn.
Bằng cách dõi theo các cảm giác trên cơ thể - bất kể cảm giác gì đang có ở thời điểm cụ thể ấy – và quan tâm đến chúng, bạn đang thực hiện điều tôi gọi là “yên lặng nhận biết khoảnh khắc hiện tại”. Khi bạn quán sát các cảm giác của cơ thể, sự nhận biết khoảnh khắc hiện tại trong yên lặng tự nó xảy ra. Không có gì nhiều để nói về những cảm giác này, dù chúng dễ chịu hay đau đớn. Đó là bởi chúng không gây ra những ý nghĩ, những khái niệm hay lời nói rằng chúng là một đối tượng hành thiền giúp xoa dịu tâm trí. Bằng cách tiếp xúc với cảm giác thay vì với suy nghĩ, bạn tạo ra một cây cầu rất hữu ích từ thế giới bên ngoài đến sự nhận biết khoảnh khắc hiện tại trong yên lặng, rồi đến nhận biết hơi thở.
BÀI 2
THỰC
HÀNH QUÉT TOÀN THÂN ĐỂ XOA DỊU SỰ BẤT AN
Quét
toàn thân là một kỹ thuật hữu dụng cho tâm trí bất an. Đây là một
trong các phương pháp thiền được nhiều người ưa thích, họ chủ yếu là những
người rất bận rộn. Họ bất an đến nỗi bày cho họ thứ gì đó để họ làm là vô cùng
có tác dụng. Bằng cách dần dần để ý các cảm giác trên cơ thể, từ ngón chân cho
tới đỉnh đầu, họ đã thực sự bình tâm lại. Đây là một phương pháp thiền chủ
động, tập trung vào khoảnh khắc hiện tại. Không có nhiều cơ hội cho suy nghĩ
xảy ra, bởi vậy, đến cuối thực hành ấy, họ thực sự khá tĩnh lặng – mà đây là
một điều đáng kinh ngạc. Tất nhiên, một số người biết làm thế nào tiến sâu hơn
để thực hành tiếp từ đó, và một số người lần đầu tiên đã đi vào trạng thái
thiền tốt đẹp.
Điều đáng kể là khi nghe ai đó nói, “Thật
dễ dàng, tôi đã rất tập trung. Tôi chẳng nghe thấy gì. Thực sự tôi chỉ hướng
vào trong. Tuyệt vời”. Những người có khả năng nhập thiền sâu đôi khi lại là
những người ít kỳ vọng nhất. Đó thật sự là điều tuyệt vời, và nhiều khi nó bắt
đầu với việc quán thân.
Do thấy những kết quả ấy, tôi muốn khuyến
khích kiểu thực hành này. Khi bạn đang tọa thiền, đừng chỉ ngồi đó, không làm
gì cả hoặc ngủ gật. Đừng chỉ ngồi đó và suy nghĩ về đủ thứ chuyện. Hãy sử dụng
bài tập quán thân này. Đây không phải là hiểu về cấu tạo của cơ thể mà là một
kiểu suy ngẫm về thân. Tuy nhiên, bài tập này không hữu dụng lắm sau khi bạn đã
đi vào các cảnh giới thiền định. Thay vào đó, chỉ nhận thức cảm giác trên cơ
thể. Hãy sử dụng dụng một kỹ thuật khác trong các quá trình thiền hành của
mình.
Bạn sẽ bớt rơi vào chán nản hơn nếu có
nhiều kiểu thiền khác nhau, mà chán nản là điều hay xảy ra nhất vào thời kỳ đầu
tu tập. Nếu ngay từ sớm, bạn phát triển sự nhận biết khoảnh khắc hiện tại trong
yên lặng bằng cách sử dụng những kỹ thuật như quán thân, sau một thời gian, nó
bắt đầu “ngấm”, nó trở nên tự nhiên hướng về khoảnh khắc hiện tại, về phía yên
lặng. Bạn càng hướng về thứ đó và càng rèn luyện trong thực hành này, nó càng
tự nhiên. Đây là ý nghĩa của luyện tâm, là cách nó hoạt động. Nó giống như tập
tennis. Huấn luyện viên đánh quả bóng về cùng một góc sân, và người tập tennis
sẽ luyện cú đánh thuận tay hết lần này đến lần khác. Họ lặp lại động tác vô số
lần, và do lặp đi lặp lại cùng một hành động nên nó trở thành thói quen. Cũng
tương tự, bằng cách phát triển sự nhận biết khoảnh khắc hiện tại trong yên
lặng, nó trở thành thói quen.
BÀI 3
TẦM
QUAN TRỌNG CỦA NIỀM VUI
Một khi bạn đạt tới trạng thái nhận biết
khoảnh khắc hiện tại trong yên lặng, thiền định trở thành niềm vui. Niềm vui ấy
– sự hạnh phúc, thú vị, vui vẻ - là một trong những trải nghiệm thiền định quan
trọng. Nó giữ bạn tiếp tục thực hành, giữ bạn không chán nản, bất an, rồi nghĩ
“Làm sao mình vượt qua quãng thời gian này đây?” Chuyện đó xảy ra bởi bạn không
có niềm vui nào từ việc hành thiền. Nếu bạn có niềm vui, bạn nghĩ, “Thời gian
này thật tuyệt vời!”
Niềm vui trong thiền định không đến từ chỗ
sử dụng năng lực của ý chí, sự cưỡng bức, hay có nhiều khát khao và kỳ vọng.
Niềm vui đến từ sự tĩnh lặng. Bằng cách thực hiện sự chú tâm đến cơ thể, bạn
đang phát khởi năng lực tỉnh táo trước những gì đang làm. Và vì chú tâm nên bạn
không thúc bách. Đó là lúc niềm vui có thể khởi lên.
Bằng cách phát triển sự chú tâm, bạn cũng
đang tránh cảm giác tiêu cực và tìm lỗi, vốn gây ra rất nhiều vấn đề trong hành
thiền. Có những khi chúng ta trở nên tiêu cực đến mức bắt đầu nghĩ, “Mình không
làm được chuyện này. Mọi thứ vô vọng, việc tu tập thật vô vọng; cuộc đời thật
vô vọng”. Tất cả những tiêu cực ấy bị sự chú tâm tiêu trừ. Do chú tâm, nên bạn
có cái tâm tốt đẹp, cởi mở, nhẹ nhàng. Nếu bạn thấy mình đang có sự tiêu cực
khi nhận thức các cảm giác cơ thể, hãy dùng sự chú tâm để “vuốt ve” các ý nghĩ
tiêu cực ấy. Khi xoa dịu các ý nghĩ và cảm giác tiêu cực, bạn sẽ tránh biến
chúng thành các vấn đề lớn lao.
BÀI 4
NĂNG
LỰC CỦA QUÁN SÁT.
Sự chú tâm là người giám sát: bạn theo dõi
mình đang làm gì, và bạn hiểu cách tâm trí đang vận động. Nếu không có quán
sát, nếu chỉ đang tưởng tượng hay thậm chí ngủ gật, bạn sẽ không biết điều gì
đang diễn ra, nên chỉ đang làm mất thời gian của chính mình. Thà có nữa giờ
hành thiền tập trung, thực sự chú ý còn hơn là ngồi đó nhiều giờ u mê hay xao
nhãng. Khi phát triển sự nhận biết dựa vào các cảm giác cơ thể, bạn đang khuyến
khích phương diện đó của thiền, kỹ năng và sức mạnh cụ thể đó của tâm. Làm như
vậy, lúc bạn xa lìa cảm giác cơ thể, quán sát đã được thúc đẩy và phát khởi; nó
sẽ trở nên sắc bén. Vào lúc ấy, khi bạn tiến tới khoảnh khắc hiện tại hoặc sự
yên lặng, quán sát đã có ở đó rồi.
Quán sát sẽ dõi theo hơi thở. Bạn biết sự
chú ý có bắt đầu rời khỏi hơi thở không, do vậy bạn có thể đưa nó trở lại. Chức
năng này của quán sát được gọi là “gác cửa”. Người gác cửa canh phòng kẻ gian.
Anh ta chỉ cho vào những người nào được vào. Trong ví von về người gác cửa,
người gác cửa được hướng dẫn chính xác ai được phép vào và ai không. Tất nhiên,
nếu người gác cửa ngủ gậc, mọi hướng dẫn đều không còn tác dụng. Nhưng ngược
lại, nếu người gác cửa tỉnh táo, cẩn thận theo dõi mọi người đi vào và đi ra,
thế cũng chưa đủ. Người gác cửa phải vừa phải tỉnh táo và vừa hiểu biết các
hướng dẫn. Với quán sát cũng vậy; phải vừa sắc bén để thấy điều đang diễn ra,
và tuân theo hướng dẫn quán sát ở đâu và như thế nào. Nếu quán sát phát hiện ra
sự chú tâm là không đủ hoặc bạn đang xao nhãng, nó có thể đưa ra hành động khắc
phục. Đây được gọi là năng lực
(indriya) của quán niệm (sati), và
bồi đắp năng lực này là một điều quan trọng.
Thỉnh thoảng khi hành thiền, bạn mệt mỏi
và buồn ngủ, nhất là sau khi ăn hoặc quá bận rộn. Đôi khi cơ thể bạn trải qua
các chu kỳ; bạn rơi vào những giai đoạn năng lượng cao rồi thấp. Hoặc đôi khi
bạn đơn giản chỉ là mệt. Nếu không phải lúc đi ngủ, hãy ngồi đó, đừng vật lộn
với sự mệt mỏi. Có thể bạn không hoàn toàn nhận biết, nhưng đừng chống lại sự
mệt mỏi. Nếu cứ ngồi đó và không chống lại, bạn sẽ không hao phí năng lượng vào
sự tiêu cực. Thay vào đó, bạn mở rộng cánh cửa trái tim, nhân từ với sự mệt mỏi
của mình, và nó thường không kéo dài quá lâu.
Một số cơn mệt mỏi chẳng qua là do lười
biếng. Dù vậy, có sự khác biệt quan trọng giữa lười biếng về mệt mỏi thật sự.
Trong lười biếng, bạn không phát triển quán sát – bạn cứ để bản thân buông xuôi
vào trạng thái gọi là sự trốn tránh thực tại, có khi bạn làm vậy do tâm trạng
tiêu cực. Nhưng đếu có chút sáng suốt, bạn biết nó không phải là điều tốt đẹp –
cảm giác lờ đờ không phải là một trạng thái dễ chịu. Sẽ tốt hơn nhiều nếu bạn
phát triển nhận biết hơn nữa bằng cách thực hành chẳng hạn như quán sát cơ thể.
Khi quán sát mạnh hơn, bạn cảm thấy tốt hơn nhiều, và có thể quán sát khoảnh
khắc hiện tại, sự yên lặng, hoặc hơi thở - tóm lại, bạn có thể thiền định. Do
có thể thiền định nên bạn tự tin và hạnh phúc hơn. Điều quan trọng, đặc biệt
với người mới tu tập là biết mình có thể hành thiền. Đúng vậy, mình có thể làm
được. Một khi nhận ra mình có thể hành thiền, bạn được khuyến khích và thúc đẩy
để đi sâu hơn.
Phần khó khăn nhất của hành thiền là phần
đầu tiên, nghĩa là trước khi bạn có được sự nhận thức về hơi thở, một sự nhận
thức mang lại niềm vui, trạng thái mà tôi gọi là hơi thở đẹp. Phần thực hành này có thể có cảm giác buồn chán hoặc
không thú vị. Đôi lúc, nó khó thực hiện và khiến bạn thấy thất vọng. Nhưng một
khi đến được với hơi thở tốt đẹp, đây là điểm then chốt của hành thiền, bạn cứ
đi tới. Vì vậy, vào ban đầu, hãy đặt mục tiêu rèn luyện đến được giai đoạn ấy
và có niềm tin rằng bạn có thể làm được.
Một khi tới được chỗ đó, người thầy không
còn quá quan trọng nữa. Tất cả những gì mà người thầy cần làm lúc này là đưa ra
cho bạn hướng dẫn chính xác làm thế nào để đi sâu hơn. Bạn học nhanh vì thấy
rằng thiền định thú vị và muốn thực hành. Bạn bị mê hoặc bởi cách thiền định
hoạt động, và nó trở thành một thói quen mà bạn dành bao nhiêu thời gian cũng
không đủ. Bạn đang có niềm vui với nó.
Quán sát quan trọng không chỉ trong hành
thiền: nó nên được rèn luyện suốt ngày. Chẳng hạn khi bạn đang ăn, hãy quan sát
những gì bạn đang làm. Không cần nghĩ hay nói. Một bài tập hữu ích là tập trung
vào từng miếng ăn. Thay vì ăn một cách lơ đãng như hầu hết mọi người hay làm,
hãy tập trung vào những gì bạn đang ăn lúc này. Thực hành như vậy, thiết lập
quán sát trên những việc làm bình thường trong ngày, khi bạn ngồi xuống để
thiền, sẽ dễ dàng quán sát cơ thể hơn nhiều, và cuối cùng là quán sát hơn thở.
Vì vậy hãy bồi đắp những thực hành làm cho thiền xảy ra. Từng chút một, bạn tạo
dựng thói quen của tâm, chẳng hạn sự nhân từ và nhận biết. Thiền trở nên dễ
dàng hơn: bạn chỉ ngồi đó, và tâm tĩnh lặng.
BÀI 5
XOA
DỊU CÁC VẤN ĐỀ.
Tâm tĩnh lặng là một trạng thái tuyệt vời.
Khi tâm đầy những ý nghĩ và xao nhãng, sớm hay muộn bạn sẽ rơi vào sự tiêu cực.
Bạn biết một cuộc nói chuyện lê thê sẽ dẫn tới điều gì: có thể khởi đầu, bạn
nói những thứ to tát, nhưng chẳng mấy chốc cuộc nói chuyện trở nên tiêu cực.
Điều tương tự cũng xảy ra với ý nghĩ, vì thế hãy cẩn thận.
Càng trở nên tĩnh lặng, bạn càng có nhiều
niềm vui. Vì thế hãy dành toàn bộ sự tập trung của bạn nhằm làm mọi thứ lắng
dịu. Đừng quên lòng trắc ẩn, vì nó cũng có tác dụng xoa dịu. Nhân từ và trắc ẩn
làm các vấn đề lắng xuống và xoa dịu nỗi đau. Nhân từ tạo ra sự lắng dịu bởi lẽ
nó mang phẩm chất của thiền chỉ
(samatha), làm tĩnh lặng và an ổn mọi thứ. Đặc biệt, nó làm cơ thể bạn dịu lại,
chính vì thế việc chú tâm đến các cảm giác khiến cho chúng lắng xuống; những
chỗ đau nhức trong cơ thể hay thậm chí sự bất an cũng có khuynh hướng biến mất.
Và khi bạn hướng sự nhân từ, trắc ẩn đến tâm mình dưới hình thức chú tâm, nó có
khuynh hướng làm dịu lại bất kỳ khó khăn, trục trặc hay lo lắng nào bạn có thể
có. Sự chú tâm sẽ nói, “Đừng lo, mọi thứ sẽ tốt thôi. Bạn không phải bận tâm về
những chuyện này. Bạn sẽ ổn”. Bạn làm mọi thứ dịu lại, và trong sự lắng xuống
ấy, bạn thoát khỏi sự thao túng của suy nghĩ và nỗi đau của tiêu cực.
Tiêu cực là điều đáng sợ trong cuộc sống.
Nhưng bạn luôn có lựa chọn thoát khỏi tiêu cực, xét lỗi, giận dữ, đau khổ, khó
chịu, chán nản, hướng nó về sự an bình, tĩnh lặng, mạnh mẽ. Khi bạn chú tâm vào
khoảnh khắc hiện tại sẽ không tệ như vậy. Bạn cười với mọi người và họ cười
lại, bạn quan tâm đến họ và họ quan tâm lại. Vậy nếu bạn chú tâm tới khoảnh
khắc này, nó sẽ trở nên đẹp hơn nhiều.
Bất kể chúng ta đang để ý tới đối tượng
nào, trạng thái tâm của chúng ta sẽ làm nó mang những phẩm chất tương ứng,
khiến chúng ta thấy điều đó ở đối tượng. Nếu bạn tiêu cực, bất kỳ điều gì bạn
nhìn vào cũng đáng sợ và tiêu cực, và khó mà yên với khoảnh khắc này vì nó
chẳng tốt đẹp gì. Điều đó chẳng liên quan đên bản chất của khoảnh khắc hiện
tại, chỉ là cách bạn đang nhìn nhận nó. Chính khía cạnh tâm lý trong sự chú tâm
biến khoảnh khắc hiện tại thành khoảnh khắc dễ chịu, làm nó trở nên dễ quan
sát. Bạn không cần chìm vào quá khứ, trôi tới tương lai hoặc trở nên bất an, vì
bạn đang có giây phút tốt đẹp ở đây, ngay lúc này. Với sự yên lặng cũng vậy.
Khi bạn quan tâm đến sự yên lặng của tâm – đến sự trống rỗng, đến khoảng không
giữa các âm thanh lời nói – nó trở thành một điều tốt đẹp, bạn có thể ở yên đó.
Thiền định đang thăng hoa và bạn đang đạt tới điều gì đó. Bạn cảm thấy tốt đẹp;
bạn cảm thấy, “Mình thực sự đang hành thiền”.
BÀI 6
CÓ
ĐƯỢC KẾT QUẢ SẼ THAY ĐỔI MỌI THỨ
Đừng tu tập vì kết quả. Dù chúng ta đều
muốn kết quả, dù chúng ta muốn thấy chúng xảy ra, chính hành động ham muốn sẽ
ngăn trở kết quả xảy ra. Thay vì vậy, hãy tu tập với sự chú tâm, qua đó đặt các
nguyên nhân vào đúng chỗ, và kết quả đến như một sự đương nhiên. Những kết quả
này đến lượt chúng cho bạn sự ủng hộ tích cực, rằng tu tập có tác dụng và bạn
có thể làm được. Nó mang lại cảm giác tuyệt vời, và do cảm thấy một sự lớn lao,
kỳ diệu, nên bạn thấy mình đang đạt tới trạng thái tốt đẹp. Điều ấy cũng mang
lại cảm nhận hài lòng. Ở đây có một kiểu hiệu ứng tự thúc đẩy.
Chính vì chú tâm mà bạn có thể nhận biết
khoảnh khắc hiện tại và thực hành quán sát hơi thở. Bạn có thể theo dõi hơi thở
đi vào, đi ra trong khoảng thời gian dài, và bạn biết các nguyên nhân khiến
điều ấy xảy ra. Nguyên nhân không phải là sức mạnh ý chí, mà là quán sát, chú
tâm và biết cách thức nó xảy ra. Bạn chú tâm đến hơi thở; bạn có sự nhân từ đối
với nó và với chính mình, và bạn có sự quán sát. Khi ấy, hơi thở trở nên dễ
chịu và dễ theo dõi.
Bạn thấy hơi thở là một phản ánh của tâm.
Nếu bạn căng thẳng, hơi thở căn thẳng. Nếu bạn giận dữ, hơi thở nông cạn và
gấp. Bạn thấy những cảm xúc tham dục, ý muốn bệnh hoạn hoặc sự giận dữ tác động
đến hơi thở của mình ra sao. Vì vậy, nếu bạn quán sát hơi thở bằng sự chú tâm,
nó khiến cho việc hành thiền dễ dàng hơn nhiều. Bạn nhân từ với hơi thở, đổi
lại bạn có một hơi thở nhân từ. Nếu bạn vui vẻ với hơi thở, hơi thở cũng vui vẻ
và trở nên dễ chịu.
Một khi có được hơi thở dễ chịu, bạn đang
trên đường đi tới. Hơi thở trở nên tốt đẹp đến nổi bạn chỉ muốn theo dõi nó. Có
thể bạn đã nghe những chuyện này nhiều lần rồi, thậm chí đến mức phát chán,
nhưng giờ bạn đang thực sự thực hiện nó. Bạn trở nên an lạc, và ý nghĩ về thời
gian tu tập dài không còn làm bạn sợ nữa – nó giống như một kỳ nghỉ. Thiền bồi
đắp, tăng trưởng và thăng hoa, còn bạn có được một thời điểm tuyệt vời nhất.
Càng theo dõi hơi thở vào ra, bạn càng trở nên tĩnh lặng và an bình. Hãy nhớ.
Tĩnh tâm, làm tâm lắng dịu là toàn bộ ý nghĩa của hành thiền.
Ở giai đoạn này, đừng đi tìm tri kiến.
Đừng sa vào tư duy và cố hiểu mọi sự. Hãy hiểu sự tĩnh lặng – chỉ việc đó thôi.
Chỉ một số ít người có khả năng làm cho tâm tĩnh lặng và an bình, vậy hãy trở
thành một số ít ấy. Hãy xem bạn có thể tạo ra bao nhiêu tĩnh lặng, hay nói đúng
hơn, có thể để cho bao nhiêu sự tĩnh lặng xảy ra trong tâm. Tâm thật sự lắng
dịu sẽ tĩnh lặng đến nổi hầu như không có gì xuất hiện trong nó. Đừng sợ trạng
thái u mê, một trạng thái có thể là kết quả ban đầu của tĩnh lặng. Sự u mê sẽ
sớm biến mất, và sự tĩnh lặng trở nên sống động, mạnh mẽ, đầy sinh lực. Năng
lượng tĩnh lặng là thứ chúng ta hướng tới. Trong thiền sâu hoàn toàn không có
sự chuyển động nào, khi ấy bạn có nhiều năng lượng hơn cả một lò phản ứng hạt
nhân.
Đây là sự tu tập tiệm tiến. Tâm càng ít
dao động, nó càng có nhiều năng lượng, và qua thời gian quán sát, nó trở nên
mạnh mẽ. Đến cùng, năng lượng ấy là sự sáng tỏ - trạng thái sáng tỏ đầy sức
sống trong đó có sự chú tâm tự nhiên. Từ sự sáng tỏ ấy, bạn có được niềm vui và
lòng trắc ẩn, khi đó, bạn dễ dàng đi sâu vào thực hành hơi thở tốt đẹp. Bạn đã
đi qua điểm then chốt; bạn đã “leo qua”. Bạn không cần nổ lực nữa; trong quá
trình bạn buông xả ngày càng nhiều, thiền định cứ vậy xảy ra. Chính ở giai đoạn
này, việc thực sự buông bỏ “người thực hiện” – người kiểm soát, người suy nghĩ,
người làm – mới rốt ráo. Hãy thử và xem điều gì xảy ra.
BÀI 7
HIỂU
ĐỨC PHẬT
Nếu quay lại kinh văn và xem Đức Phật nói
gì, bạn thấy trải nghiệm của mình khớp với những diễn giải của Đức Phật. Khi
ấy, bạn trở thành một Phật tử đích thực, không chỉ là một người tu tập hời hợt.
Bạn hiểu điều Đức Phật dạy, cách Ngài sống, làm thế nào Ngài khiến tâm và các
năng lực của tâm trở nên tĩnh lặng, lắng dịu, phúc lạc vô tận. Sự tu tập ấy
được phản ánh trong cơ thể, thái độ và cuộc đời bạn. Bạn trở thành người hạnh
phúc hơn, sáng suốt hơn. Cuối cùng, bạn có thể chia sẻ tất cả năng lượng, sự
sáng suốt, lòng trác ẩn, sự thấu hiểu và trải nghiệm có được từ quá trình tu
tập ấy. Rồi bạn trở thành một người thầy, hoặc đơn giản bạn dạy người khác bằng
cách lấy mình làm gương. Dù bạn làm cách nào cũng rất đáng giá.