Theo tài liệu Phật Giáo Việt Nam.
Đa số người xưng là Phật tử mà không biết rõ đường lối tu hành, ai bày sao làm vậy, trở thành mê tín sai lầm, khiến người đời phê bình đạo Phật là huyền hoặc, là vô ích.
Để bổ cứu những sai
lầm ấy, chúng ta phải biết rõ đâu là pháp tu căn bản phải hành, đâu là lối tu giải
thoát phải đến. Ứng dụng Phật pháp ngay trong cuộc sống thực tế của chúng ta,
để minh chứng rõ ràng đạo Phật cứu khổ thật sự, đạo Phật mang hạnh phúc cụ thể
lại cho con người. Được thế, chúng ta mới khỏi hối hận là đệ tử của Phật.
Pháp tu căn bản
Bước đầu trên đường tu hành của người Phật
tử, phải "chuyển ba nghiệp ác thành ba nghiệp lành". Ba nghiệp là thân, khẩu, ý của chúng ta. Khi xưa
chưa biết tu, chúng ta buông lung, phóng dật để mặc thân khẩu ý làm những việc
xấu xa tàn bạo độc ác. Những điều xấu xa ấy làm đau khổ cho mình, cho người,
cho gia đình và cho xã hội.
Những kẻ có ý nghĩ đen tối, mưu đồ xấu xa,
tà dâm, vọng ngữ cho đến những kẻ cướp của, giết người sớm muộn gì cũng cũng bị
pháp luật răng đe, nhưng kéo theo hệ lụy cho những người liên quan đau khổ. Chỉ
một việc làm cuồng dại độc ác của một vài người, khiến gia đình xã hội phải gặp
nhiều tai ương và phiền lụy vô cùng. Hành động ấy gọi là tạo nghiệp ác. Ngày
nay biết tu, chúng ta chuyển thân khẩu làm việc tốt đẹp thanh cao hiền thiện.
Thấy người khó khăn dù không phải thân nhân, chúng ta vẫn từ bi xót thương,
dùng lời hiền hòa an ủi, đích thân giúp đở săn sóc tận tình... đây mới là tạo
nghiệp lành.
Làm được việc lành bản thân chúng ta sẽ an
vui, người khốn đốn kia cũng bớt khổ, người chung quanh trông thấy cũng tán
thành. Hành động lành này nếu được nhân rộng ra xã hội sẽ tốt đẹp biết bao, lâu
dần thành thói quen hành thiện, một thói quen đưa chúng ta đến an lạc trong
cuộc sống.
Vì thế, người Phật tử phải tránh thói quen dẫn
đau khổ, phải tạo thói quen hành thiện, đó là tu chuyển nghiệp ác thành nghiệp
lành. Kẻ ngu muội mới tìm hạnh phúc trên đau khổ của người khác, người sáng
suốt chỉ thấy hạnh phúc khi giúp người khác hết khổ.
Quan
niệm sai lầm
Có nhiều Phật tử phát tâm quy y chỉ vì cầu
cho gia đình bình an, cuộc sống được mọi sự như ý. Vì thế, gia đình có người bệnh
hoạn hay xảy ra tai nạn gì thì thỉnh thầy cầu an. Nếu thầy bận việc không đi
thì phiền não, giận không đi chùa.
Trong cuộc sống gặp nhiều điều bất như ý
thì buồn, cho rằng Phật không hộ độ. Nghe miếu Bà, miếu Ông nào linh ứng liền
đến đó cầu xin. Chỉ vì sự mong cầu được như ý, được bình an mà chúng sinh mới
đi chùa, đến với đạo, khi mục đích ấy không thành thì họ bỏ đạo dễ dàng.
Lại có những người sau khi quy y rồi thì
mọi việc đều giao phó cho thầy, cất nhà cũng thỉnh thầy coi ngày, gả cưới con
cái cũng thỉnh thầy xem tuổi, đau ốm bệnh hoạn cũng thỉnh thầy cầu an, ma chay
cũng thỉnh thầy cầu siêu. Thầy là người chịu mọi trọng trách trong gia đình,
nếu thầy không chiều theo là buồn, là giận rồi không muốn đi chùa. Lối quy y
này, giống hệt đi đóng tiền bảo hiểm cho cá nhân và gia đình vậy.
Lại có những người tu một cách hời hợt, chỉ
biết giờ tụng kinh, giờ niệm Phật, ngày ăn chay là tu. Ngoài những giờ đó ra,
mọi việc đều như ai, ăn miếng trả miếng không thua kém.
Một ngày mười hai giờ, chúng ta chỉ tu có một,
hai giờ, làm sao đủ? Mười giờ tạo ác, hai giờ tu thiện thì quá ít ỏi. Hoặc một
tháng ăn bốn ngày chay, chỉ tu trong bốn ngày này, còn hai mươi sáu ngày kia
không tu thì có thấm vào đâu. Có khi ai lỡ xúc phạm đến họ trong những ngày
chay, họ sẽ nói "hôm nay tôi ăn chay, nếu không ăn chay thì biết!" Tu
như thế, quả thật rất hời hợt.
Còn tệ hại hơn, có người sợ tu thiền đổ
nghiệp. Mỗi khi phát nguyện tụng kinh Địa Tạng, hoặc tụng chú, ở gia đình có
xảy ra tai biến gì, liền đổ thừa tại tụng kinh đổ nghiệp. Không biết đổ nghiệp
là rơi rớt hết hay sanh ra nghiệp? Nếu đổ nghiệp là rơi rớt hết thì cố gắng
tụng cho nó rớt sạch luôn. Nếu đổ nghiệp là sanh ra nghiệp thì điều này thật là
vô lý. Vì giờ tụng kinh thì ba nghiệp thanh tịnh - thân nghiêm trang là thân nghiệp
thanh tịnh miệng tụng lời Phật là khẩu nghiệp thanh tịnh - ý duyên theo lời
kinh là ý nghiệp thanh tịnh - làm sao sanh ra ác nghiệp được? Tin như thế thật
là hoàn toàn vô căn cứ. Người Phật tử phải sáng suốt không nên tin theo lối
nhảm nhí ấy.
Hàng
phục ma quân Ba Thuần
Người phát tâm tu hành như một Pháp sư
tuyên chiến với ma quân. Chúng ta phải kiên
định. Trước tiên, chúng ta phải hàng phục với ma phiền não nghiệp chướng
của chính mình.
Ví như người vừa phát nguyện tu hạnh nhẫn
nhục, liền bị người thóa mạ, tâm sân hận nổi lên, ngay đây phải dẹp bỏ, đè bẹp
nó là thắng, để nó phát hiện ra miệng, ra thân là thua. Có người trước đã ghiền
(nghiện) rượu, nay phát tâm quy y thọ trì năm giới ngang đây phải bỏ (cai)
rượu, nếu can đảm bỏ được là hàng phục được ma nghiệp chướng. Thắng được cơn
giận dữ nổi lên là thắng ma phiền não. Phiền não nghiệp chướng của chúng ta tích
tụ từ đời này và nhiều kiếp trước rất nặng nề, nhưng phải kiên định hàng phục
được nó.
Tu là dẹp bỏ những thói hư tật xấu, tuổi
trẻ chưa tập nhiễm những cái dở ấy, ngang đây biết tu thì dễ biết dường nào.
Người chưa biết uống rượu, không tập uống rượu thật là dễ. Người đã ghiền rượu,
bỏ không uống rượu là thiên nan vạn nan. Biết tu từ thuở nhỏ thì thuận lợi dễ
dàng biết mấy, để đa mang nhiều bệnh nhiều tật rồi mới tu, thật là khó khăn
trăm bề. Song người có ý chí mãnh liệt thì cái khó nào cũng làm được.
Để thành một con người hoàn hảo hơn, Phật
dạy phải tu thập thiện. Pháp Thập thiện mới thật sự đầy đủ tu chuyển ba nghiệp.
Chuyển ba nghiệp ác của thân, không sát sanh, không trộm cướp, không tà dâm.
Chuyển bốn nghiệp ác của khẩu: không nói dối, không nói lật lọng (ly gián),
không nói hung ác, không nói vô nghĩa (thêu dệt), chuyển ba nghiệp ác của ý:
bớt tham, bớt sân, không tà kiến (chấp lệch, sai). Mười điều lành này xây dựng
một con người toàn hảo. Chúng ta phân tích từ sự vi tế đến thô thiển sẽ thấy
pháp Thập thiện công hiệu không thể kể hết. Một con người không bị tham lam xúi
giục thì sẽ làm chủ mình trước mọi thứ cám dỗ của trần gian. Tài sắc danh lợi
không lung lạc được, người này mới hoàn toàn thanh bạch cao thượng. Không bị
nóng giận, si mê áp đảo, chúng ta mới bình tĩnh sáng suốt giải quyết mọi vấn
đề, và chúng ta không bị hối hận bao giờ, người thân chúng ta không hề chán
ghét.
Sự việc xảy đến, giải quyết một cách sáng
suốt khôn ngoan chúng ta mới đủ khả năng đảm đang việc lớn được. Mọi lý thuyết,
mọi vấn đề, chúng ta không suy xét một chiều, không nhìn phiến diện, thì mới dễ
cảm thông, mới hiểu được chân tướng sự việc thật rõ ràng.
Tà kiến là cái thấy lệch lạc, thấy sai lầm
cục bộ, dễ sanh tranh cãi, dễ sanh oán hờn. Không tà kiến là một tâm hồn cởi
mở, bao dung, suốt thông, trong sáng. Không tà kiến, chúng ta hòa hợp được mọi
người, mọi chánh kiến khác nhau. Cuộc sống hạnh phúc hay khổ đau, nảy mầm từ
thông cảm nhau hay chống đối nhau. Không tà kiến mà lại có chánh kiến, thật
hạnh phúc thay cho kiếp con người. Sở dĩ Thập thiện xây dựng con người hoàn hảo
là chú trọng đến ý nghiệp. Pháp ngũ giới mới chuyển hóa hai phần nổi, thân khẩu
mà thôi. Bởi vậy Phật tử chúng ta không phải chỉ dừng ở ngũ giới mà phải tiến
lên Thập thiện mới thật đầy đủ.
Tu chuyển ba nghiệp là căn bản Phật pháp
Đời Đường ở Trung Hoa, có một Thiền sư thấy
trên cây có chỗ thuận tiện ngồi tu được, ông liền gác cây bẻ nhánh lót thành
chỗ ngồi, giống như ổ quạ và ngồi đó tu. Thời gian sau, ông ngộ đạo tại đây,
dân chúng gọi Ngài là Ô Sào Thiền sư (Thiền sư ngồi trong ổ quạ). Ông Bạch Cư
Dị, nhà văn nổi tiếng thời ấy, được cử làm quan ở huyện này, nghe danh tiếng
Thiền sư Ô Sào, ông liền đến hỏi đạo. Khi gặp nhau, ông hỏi nhiều câu, câu
chót: "Thế nào là đại ý Phật pháp?" Thiền sư Ô Sào ngồi trên ổ quạ
đáp: "Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, tự tịnh kỳ ý, thị chư Phật
giáo." (chớ tạo các điều ác, vâng làm mọi việc lành, giữ tâm ý trong sạch,
đây lời dạy chư Phật.) Ông Bạch Cư Dị cười thưa: "Bài kệ Ngài dạy, con nít
tám tuổi cũng thuộc rồi." Thiền sư bảo: "Phải, con nít tám tuổi cũng
thuộc, song ông già tám mươi làm chưa xong." Bạch Cư Dị đảnh lễ rồi lui
về.
Qua câu chuyện này, chúng ta thấy cốt yếu
của đạo Phật là dạy Phật tử phải chuyển ba nghiệp ác thành ba nghiệp thiện.
"Chớ tạo các điều ác" là dừng ba nghiệp ác. "Vâng làm mọi việc
lành" là tu ba nghiệp lành. "Giữ tâm ý thanh tịnh" phải chú tâm
nhiều về ý nghiệp. Ý nghiệp thanh tịnh thì thân khẩu mới tốt, mới thanh tịnh. Ý
nghiệp là chủ động, nên dành riêng một câu để thấy tầm vóc quan trọng của nó.
Ứng dụng lời Phật dạy vào cuộc sống, mới
thấy hữu ích thật sự. Dầu một thứ thuốc hay đến đâu, nếu người ta chỉ biết tên,
đọc nhãn hiệu, nghiên cứu công thức, mà không chịu uống thì con bệnh không bao
giờ lành. Phật tử chịu thực hành lời Phật dạy, như con bệnh chịu uống thuốc,
mọi bệnh khổ không còn đeo bám chúng ta. Học Phật pháp mà chỉ để hiểu, để nói
thôi thì cũng ví như người khoe khoan, ăn nhiều thứ bánh vẽ, mà bụng vẫn đói.
Người học đạo để hành, để tu mới thật chân chánh Phật tử.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét