13 thg 2, 2024

HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC! (tiếp theo và hết)

Truyện ngắn    

Chân Tâm.

HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC!

Người đàn ông ngồi lặng im, đôi mắt nhoè đi vì nhìn chăm chăm mãi vào chiếc lá bồ đề trên tay. Anh ta ngồi rất lâu trong tư thế ngồi thiền. Một mình, trên chiếc ghế đá, dưới tán cây. Trời đã tối hẳn, vài ngôi sao lấp lánh trên đỉnh đầu. Bất giác, anh mỉm cười, nhẹ nhàng buông bỏ chiếc lá xuống, hít một hơi dài như trút đi gánh nặng. Có lẽ anh đã hiểu ra điều gì từ chiếc lá ấy, chiếc lá mang tên "giác ngộ".

Có một đứa bé sinh ra trong một gia đình nghèo. Năm 3 tuổi, lần đầu tiên trong đời đứa bé ấy đã chứng kiến sự tan nát của một gia đình không hạnh phúc. Khi ấy cậu chỉ biết chui vào một góc và sợ hãi. Đó là dấu ấn mà cậu không bao giờ quên, nó in sâu trong tâm trí cậu mãi tận bây giờ. Từ lúc ấy, cha mẹ cậu mỗi người một nơi. Cậu đi theo mẹ. Cuộc sống vật vã với cơm áo gạo tiền đè nặng lên người mẹ gầy gò ốm yếu. Cậu bé thương mẹ lắm, thấy mẹ buồn, nhưng chẳng biết phải làm sao.

Hồi học lớp 4, mẹ có một số người bạn ghé thăm, mẹ vui lắm. Họ bày cho mẹ đi chỗ này chỗ kia, cậu bé biết mẹ buồn, nên muốn gặp ai đó để khuây khỏa, cậu cũng vui vì điều đó. Mỗi tối mẹ đi chơi, cậu ở nhà học bài và trông nhà đợi mẹ. Khi rãnh, thì chơi với mấy đứa cùng xóm, khi không ai chơi thì tự chơi một mình. Mẹ về có lúc thì 8h, nhưng có lúc đến tận giữa đêm. Đứa bé buồn ngủ nhưng không dám ngủ vì sợ ma, và mong ngóng mẹ. Hồi ấy, ba tháng nghĩ hè, mẹ gửi cậu về ngoại cho dì chăm, và cậu bé chỉ được gặp mẹ vỏn vẹn có 3 lần trong suốt kỳ nghỉ. Cậu nhớ mẹ lắm!

Thời gian cứ trôi, tuổi thơ cậu bé cứ lững lờ như chiếc lá trên dòng nước. Năm học lớp 9, đứa bé được cha đón về bên nội ở để tiện bề chăm nom, nhưng cha thì lại ở bên nhà vợ mới. Từ lúc về ở nhà nhà nội, cậu đã có cảm giác một nơi mà đối với cậu là địa ngục. Cha cậu thường nạt nộ và đánh đập, các bà cô thì hùa lại chửi bới đuổi xua. Cậu bị mắc chứng bệnh trầm cảm vì sợ hãi lo lắng bởi sự tàn bạo của cha mình và sự khinh ghét của những người bên nội. Khi học xong lớp 11, cậu có ý định bỏ đi, thoát khỏi căn nhà ám ảnh đó. Cậu bắt đầu một cuộc sống đầu đường xó chợ. Cậu sống nhờ những người bạn, có được chén cơm ăn, nằm dưới mái hiên để ngủ. Nhưng cậu bé cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc lạ thường, bởi cậu đã giải thoát khỏi nơi địa ngục ấy. Rồi cậu bé gia nhập vào nhóm xã hội đen, tham gia vào những vụ án phi pháp, và đương nhiên, cái kết là sa vào tù tội. Lúc người cha hay tin cậu bị công an bắt, ông đã vội vã chạy đến nơi, thì cậu đã bị tống giam vào ngục. Không thể thăm hỏi, không được phép tiếp xúc hay nói lời nào với cậu. Ông lo lắng, tìm đủ mọi cách để vận động nhà trường cùng chính quyền địa phương tìm cách để cứu lấy con trai của mình.

Ngày ra tù, cậu bé đã tự hứa với lòng rằng sẽ làm lại cuộc đời. Cậu bé bây giờ đã là anh thanh niên rồi. Anh quyết tâm tiếp tục việc học để bù đắp lỗi lầm và công ơn cha mẹ. Anh đỗ tú tài, sau đó học tiếp đại học ngành xây dựng. Tuy nhiên, không phải lựa chọn nào cũng phù hợp với mình. Anh không thể theo đuổi sự nghiệp của người kỹ sư xây dựng, bởi không đủ sức khoẻ. Anh lại long đong khắp nơi tìm công việc phù hợp cho mình. Một hôm, cha anh hẹn ra gặp mặt và nói với anh rằng: “Hãy cố gắng trở nên có ích. Con phải trở thành một Kiến trúc sư hoặc chí ít cũng phải tốt nghiệp đại học Kiến Trúc thì cha chết mới có thể an lòng”. Anh thương cha, không để cha phải bận tâm về anh nữa. Anh bắt đầu tiếp tục bương chãi, học tập điên cuồng, tìm cách lấy cho được bằng đại học Kiến Trúc. Và rồi, ngày ấy thực sự đã đến, anh đã làm được điều mà anh tưởng chừng không thể. Anh bước vào trong buổi lễ tốt nghiệp với niềm hãnh diện và kiêu ngạo của mình. Nghĩ rằng mọi thứ anh muốn, anh đều có thể làm được. Anh bắt đầu công việc kiếm tiền rất thuận lợi, và lần đầu tiên trong 5 năm, anh có thể tiết kiệm một số tiền lớn để mua nhà và ăn chơi thoả thích. Vì kiếm tiền quá dễ, anh sa vào những thú vui thâu đêm và những cuộc tình chóng vánh… Nhưng ở đời đâu có gì là vui mãi. Mọi thứ chỉ là một giấc mộng. Anh trượt dài trong trong vũng bùn tội lỗi và bắt đầu mất dần mọi thứ. Sự nghiệp lao dốc, tài sản bốc hơi, những người bên cạnh anh lần lượt rời bỏ, thậm chí con bé mà anh yêu quý nhất cũng không còn trên cõi trần này nữa. Cuộc đời dạy cho anh rất nhiều thứ. Đó là những vui thú ngắn ngũi, những cái được và cái mất, những đau thương và tủi nhục. Anh đã trải qua thăng trầm của kiếp người, cho đến lúc anh chán chường và ngã quỵ. Anh bất cần tất cả và bỏ mặc nó tự trôi.

Thời gian thấm thoát đi qua, giờ anh đã ngoài bốn mươi, trở thành một người đàn ông với hai bàn tay trắng. Đồng lương ít ỏi của anh chỉ đủ nuôi thân và phụ cho người mẹ già. Bệnh tim của anh lại làm gánh nặng thêm cho gia đình. Người đàn ông đánh mất chính mình trong những giây phút sai lầm của tuổi trẻ. Giờ đây, anh chợt nhận ra mình đã hoang phí quá nhiều cho những thứ rác rưởi ở thế gian này. Anh đau khổ và tuyệt vọng, anh nuốt vội nước mắt trong sự tiếc nuối muộn màng, bởi mọi thứ không còn trở lại như xưa được nữa.

Một ngày kia, anh tình cờ đọc một quyển sách của vị thiền sư người Anh. Trong sự chán đời vô vị ấy, anh cứ đọc, cứ đọc, và rồi anh chợt như vỡ òa vì vui sướng. Cảm tưởng như có một bàn tay nhẹ nhàng nâng anh dậy sau một giấc ngủ dài mộng mị của cuộc đời. Người thầy tôn kính. Người đã cho anh cơ hội sống lại với chính mình. Từng câu chữ như xâu chuỗi lại quãng đời vô nghĩa của anh và khiến anh nhìn thấu rõ vào chân lý - một mặt khác rất nhiệm màu của sự sống. Anh bắt đầu thực hành theo cuốn sách. Nó đã trở thành tài sản quý giá nhất mà anh có được lúc cuối đời của mình. Hằng ngày anh luôn dành thời gian còn lại sau giờ làm việc để ngồi thiền, tập tĩnh lặng. Đã được gần 4 năm rồi, anh luôn cần mẫn như thế. Tâm anh dần trở nên sáng suốt và hiểu biết hơn trước. Anh không còn tự dằn vặt mình và người khác, anh tha thứ tất cả, anh buông xả để có được bình an và hạnh phúc đích thực trong tâm hồn. Anh biết mình đang trở nên có ích, và trở nên sống tốt hơn với bản thân và người khác. Anh cũng biết định tâm rất quan trọng, bởi nếu anh chỉ cần lơ là một chút, anh sẽ tự làm khổ mình. Rồi anh nguyện với lòng nếu anh không còn mẹ nữa, anh sẽ đi tu.

Ai đã từng tu tập thực sự, hẳn sẽ biết rằng thử thách cuộc đời là điều không tránh khỏi. Anh cũng vậy, anh cũng đang gặp một thử thách lớn tiếp theo. Đó là câu chuyện tình cờ, anh gặp một cô gái xinh đẹp trên mạng. Anh nghĩ rằng mình có thể tự tin làm một người bạn bình thường với cô ấy, không có gì phải bận tâm nhiều. Tuy nhiên… có một sức hút kỳ lạ. Một cô gái đến với anh như trong câu truyện cổ tích. Viễn cảnh một cuộc hôn nhân mĩ mãn và hạnh phúc nhất trần đời. Anh chống cự, nhưng bản năng trỗi dậy và suýt nữa anh không thể làm chủ được mình. 

Nhớ lời thầy dạy. “Hạnh phúc đích thực có được khi tâm luôn bình an và tĩnh lặng”. Anh quyết sẽ không chịu thua, không để ham muốn ấy lôi anh xuống địa ngục thêm một lần nào nữa. Bởi anh biết rằng nếu bước thêm bước nữa thì khổ đau chờ đợi anh phía trước. Anh sẽ cố hết sức có thể…

Đêm đã khuya dần, anh vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế đá, hồi tưởng lại những năm tháng đã qua của mình. Anh đang nhìn lại cuộc đời, và mãn nguyện vì giờ đây anh được giải thoát khỏi khổ, khỏi sự giam cầm của quá khứ và ảo tưởng tới tương lai. Anh ở ngay đây, ngay giây phút này, nhìn những chiếc lá vàng rơi, nhìn chung quanh bằng đôi mắt nhân từ và thấu hiểu. Anh hiểu được tất cả đều vô thường, mọi thứ đều có nguyên nhân, điều kiện và kết quả, như cuộc đời của anh vậy. Anh biết mình thật may mắn, trải qua bao khó khăn, bên anh còn có người vợ luôn tận tụy vì chồng, chăm lo cho anh từng miếng ăn giấc ngủ. Anh sẽ tận hưởng thời gian còn lại của mình trong niềm vui an bình và hạnh phúc đích thực. Mọi thứ vẫn cứ lặng trôi, hãy luôn mĩm cười và đón nhận tất cả. Đời là những nốt thăng, nốt trầm, như một bản nhạc tình ca du dương trong vũ điệu cuộc sống.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài Quan Tâm

NHỮNG CÂU NÓI Ý NGHĨA TRONG ĐẠO PHẬT

*** Hãy đề phòng sự tiêu cực, vì nó nuôi dưỡng cái tâm xét lỗi. Xét lỗi là một thái độ xuất hiện và tóm lấy bạn như một con rắn, nó đầu độc ...