Ajahn Sumedho
PHẦN I - TIẾP CẬN VỚI PHÁP
CHƯƠNG 5
NGHIỆP VÀ TÁI SINH
Chúng ta có thể mất nhiều thì giờ để
bàn cãi và suy đoán về vấn đề Nghiệp báo (tiếng Pali là Kamma,
tiếng Phạn là Karma) và Tái sinh, nhưng trước mắt chúng ta chỉ biết
là chúng ta tin hoặc không tin, hoặc hoàn toàn không biết gì hết về những
vấn đề nầy. Vì thế, thay vì cứ tiếp tục suy đoán và bàn cãi,
tôi đề nghị chúng ta xem xét vấn đề Nghiệp và Tái sinh một cách cụ thể và
ngay trong giây phút hiện tại.
KẾT QUẢ CỦA SỰ SINH
Thỉnh thoảng có người yêu cầu tôi
giải thích tại sao mọi việc xảy ra như nó đã xảy ra. Chẳng hạn họ nói,
"Tôi biết người nầy suốt đời sống rất tốt. Bà ta không
làm điều gì sai trái cả. Bà là người siêng năng và chỉ biết hy sinh cá
nhân mình. Nhưng bà lại chết rất đau đớn vì bịnh ung thư. Bà đã làm
gì mà phải chịu đau đớn khủng khiếp như thế?" Họ muốn tôi trả lời là,
"Có lẽ trong kiếp trước, bà đã làm một điều gì đó tội lỗi
lắm nên kiếp nầy bà phải trả giá như thế." Đó là cách giải thích bình dân
và thông thường về nghiệp báo, nhưng đó chỉ là suy đoán. Chúng ta có thể nói về
kinh nghiệm của người phụ nữ nầy như sau: "Bà phải chịu đựng những gì
xảy ra vì bà đã sinh ra trong cõi đời nầy. Nếu bà không sinh ra
trong cõi đời nầy, bà sẽ không bị bịnh, và bà sẽ không phải chết."
Tại sao chúng ta gặp những khó khăn
mà chúng ta đang gặp? Tại sao chúng ta buồn rầu, đau đớn, tuyệt vọng,
thương tiếc, và sầu não? Xin thưa, chúng ta gặp những vấn đề nầy vì chúng
ta đã sinh ra trong cõi đời nầy. Sinh ra trong cõi đời nầy
có nghĩa là chúng ta sẽ gặp tất cả những vấn đề nầy cho đến lúc chết,
không ai có thể tránh được cả. Nếu không sinh ra trong cõi đời nầy,
chúng ta sẽ không gặp những vấn đề nầy. Đây là ý nghĩa của vấn đề Nghiệp
báo, và khi nhận ra được điều nầy, bạn sẽ không ngạc nhiên về bất cứ điều gì
xảy đến cho bạn.
Dù sự thật là như thế, chúng ta vẫn
cứ nghĩ là chúng ta không nhất thiết phải trải qua và
chịu đựng những đau khổ nầy. Tôi còn nhớ những năm của thập
kỷ 50 ở Mỹ, chúng ta thường nghĩ là khoa học có thể giải quyết tất cả
vấn đề của cuộc sống: chỉ trong vài năm thôi, chúng ta sẽ chinh phục
tất cả bịnh tật bằng những phát hiện của khoa học tâm thần và các loại thuốc
men hiện đại. Con người sẽ thoát khỏi bịnh, già và chết. Khi lá gan
bị hư, khoa học sẽ thay gan; khoa học sẽ có giải pháp nhanh chóng cho các bịnh
tật, do đó bạn sẽ không bị bịnh, già và chết. Và rồi mọi người
sẽ được phồn vinh về vật chất; ai cũng sẽ có tiền bạc, xe hơi, và nhà
cửa đẹp đẽ. Khoa học kỹ thuật sẽ tạo một thiên đàng hạ giới
tuyệt vời.
Nhưng bốn mươi năm sau, chúng ta
được những gì? Bệnh tâm thần ngày càng tăng. Bệnh tật vẫn tiếp tục như
trước. Con người vẫn bị già yếu. Và cái chết -- sự kết thúc không
tránh được của sắc thân con người, vẫn tiếp tục xảy ra. Vì thế, mặc
dù chúng ta đã bỏ ra biết bao công sức để chận đứng bệnh tật, kết quả
của sự sinh ra vẫn là sự chết. Sự sinh ra -- thể hiện bằng một con người có tấm
thân vật lý và tâm lý -- là điều kiện tất yếu dẫn đến già, bịnh, và chết.
Đây là một cách để lý giải về ý nghĩa của Nghiệp báo: Những gì xảy đến cho
chúng ta đều là kết quả của sự kiện chúng ta được sinh ra trong
cõi đời nầy.
KẾT QUẢ CỦA HÀNH ĐỘNG
Có một cách khác để giải thích
Nghiệp: "Nếu bạn làm điều thiện, bạn sẽ gặt quả tốt. Nếu
bạn làm điều ác, bạn sẽ gặt quả xấu." Nhưng nhiều người vẫn
không tin chắc cách giải thích này. Họ có thể nói, "Tôi biết một người rất
xấu -- ông ta chuyên gạt gẫm, lừa dối, và ăn cắp -- nhưng ông ta vẫn
rất giàu có. Ông sống trong một ngôi nhà rất đẹp và có tất cả tiện nghi
vật chất mà ông muốn, nhưng ông ta quả thật là một tên lưu manh. Nếu luật nhân
quả có thật, nghĩa là làm tốt sẽ gặp tốt và làm xấu sẽ gặp xấu, thì tại sao ông
ta không bị đau khổ? Tại sao ông ta có tất cả những gì tốt đẹp
trên đời mà vẫn không bị bắt bớ và tù tội?" À nếu như thế thì hình
như anh chàng nầy đã gặt quả tốt từ những việc làm xấu xa tội lỗi của anh
ta phải không các bạn? Bạn có thể cho là anh ta đang hạnh phúc vì anh ta
có xe hơi to, nhà đẹp, và nhiều tiền bạc. Nhưng nếu đã từng là một
tên cướp hoặc một kẻ giết người, bạn sẽ hiểu rằng cái nghiệp mà bạn phải gánh
chịu là những hồi tưởng về những việc đã làm. Ngay cả nếu bạn có một ngôi
nhà xinh đẹp và những đồ vật sang trọng tuyệt vời, bạn cũng sẽ hồi
tưởng lại những việc bạn đã làm để có được những của cải nầy -- về
bao nhiêu người mà bạn đã lợi dụng, lừa đảo, v.v.. Bạn có
nghĩ là sẽ được hạnh phúc hay an toàn khi ngồi trong căn phòng xinh
xắn không? Hãy nghĩ đến những gì mà những kẻ phạm tội thường làm: họ uống
rượu và say sưa cả ngày, uống thuốc an thần, gắn máy báo động chống trộm,
sống với bầy chó giữ nhà luôn sủa cắn, và những nhân viên bảo vệ. Bất cứ
ở đâu, họ cũng không muốn ai biết đến và sống một cách lén lén lút lút.
Cứ suy ngẫm về kinh nghiệm của chính
bạn. Nếu bạn nói dối hoặc nói xấu một người nào đó, hay ăn cắp một đồ vật
nhỏ nhen nào đó -- khi ngồi thiền, bạn có thấy an vui không?
Hay đó có phải là điều mà bạn không muốn biết đến hoặc muốn quên
phứt đi. Xin hãy ghi nhớ một sự thật là chúng ta sẽ nhớ lại tất cả
những gì chúng ta đã làm. Nếu làm việc xấu, chúng ta sẽ có những hồi tưởng
xấu; nếu làm việc tốt, chúng ta sẽ có những hồi tưởng tốt. Sự thật chỉ đơn
giản thế thôi.
Nếu bạn làm việc tốt, tử tế và rộng
lượng bố thí, và khi hành thiền, hồi tưởng sẽ hiện đến với bạn, "Tôi
vừa giúp người đó, tôi vừa làm một việc tốt." Cùng với hồi tưởng đó
là cảm giác an vui và hạnh phúc. Cảm giác hạnh phúc đó sẽ giúp bạn hành
thiền tốt hơn. Suy tưởng về những việc làm tốt đẹp sẽ dẫn đến trạng thái
hỷ lạc và an vui; đây là một trong những yếu tố dẫn đến giác
ngộ. Đây là Nghiệp mà bạn có thể tự mình chứng nghiệm,
không cần phải tin vào những gì tôi thuyết giảng, bạn chỉ cần quan sát và suy
tưởng về tác động của nó trên chính cuộc sống của bạn.
Do đó bất cứ cái gì mà
bạn đang ý thức đều là Nghiệp. Bạn có thể chứng kiến kết quả
của nghiệp trên cuộc sống của bạn ngay giây phút nầy: bạn đang hoang mang,
hạnh phúc, nghi ngờ, lo âu, sợ hãi, và thèm khát. Tất cả những trạng thái tâm
lý nầy là kết quả của sự kiện là bạn được sinh ra trong cõi đời nầy,
là bạn đã có một số hành động cá biệt nào đó, và bạn đã được
huân tập để tin tưởng, chấp nhận, hay sợ sệt tùy theo những giá trị của xã hội
mà bạn đang sống.
Chủ nghĩa quốc gia, những mốt của
thời đại, các định chế giáo dục, tất cả những điều nầy tác động vô cùng
lớn trên tâm thức con người. Và những tư tưởng sai lầm của thời đại cũng
có thể đè nặng trên tâm trí chúng ta. Chúng ta có thể hy sinh và thỏa hiệp với
tất cả để được chấp nhận và hòa nhập vào xã hội. Tâm của chúng ta
bị điều kiện hóa bởi môi trường chung quanh và vì bị kẹt trong
những điều kiện nầy, chúng ta không còn khả năng để hiểu tâm của mình nữa.
Chúng ta đã quên đi sự thật tuyệt đối vượt lên trên cái thế giới hữu
vi hay thế giới của những điều kiện không ngừng sinh khởi nầy; chúng
ta đã mất liên lạc với cái gọi là thế giới vô vi hay thế giới không bị
ràng buộc bởi những điều kiện không ngừng sinh diệt của thế gian nầy.
Nếu bạn sống thận trọng, trách nhiệm
và từ ái hơn, bạn sẽ cảm thấy an vui và hạnh phúc -- đó là kết quả của Nghiệp.
Có thể bạn sẽ vẫn gặp những điều không may như đau đớn và bịnh tật v.v..
Nhưng bạn không nhất thiết phải buồn rầu, tuyệt vọng và sầu não. Với trí tuệ,
bạn sẽ không bị tác động bởi những điều kiện dẫn đến khổ đau vừa kể trên.
Thân thể của bạn, trót đã sinh ra, chắc chắn sẽ chịu kết quả của nghiệp
như già, bịnh và chết. Nhưng khi đã hiểu được nghiệp, bạn không cần
khẳng định cái tự ngã trong thân nầy nữa, và bạn cũng không cần tìm cách
thay đổi nó. Bạn bình thản trước sự vận hành của nghiệp và bản chất
vô thường của thân thể. Bạn không đòi hỏi nó phải thế này thế khác. Bạn có
thể trực diện và sống với những vấn đề của nó.
HÓA THÂN VÀ TÁI SINH
Về vấn đề hóa thân, người ta
thường hỏi, "Nếu không có linh hồn thì làm sao có tái sinh? Nếu không có
linh hồn thì cái gì đưa con người từ kiếp sống này sang kiếp sống
khác?" Thật ra thuyết hóa thân hoàn toàn không phải của đạo
Phật. Nó bắt nguồn từ đạo Bà La Môn hay Ấn giáo. Theo thuyết hóa thân của
Ấn giáo, bạn chuyển từ thân thể nầy qua thân thể khác. Nếu đã trót sanh ra
trong giai cấp cùng đinh, bạn phải chờ đến kiếp sau, nghĩa là sau khi xác
thân nầy hoại rữa, mới có thể sinh vào giai cấp thượng lưu.
Theo đạo Phật, đây là
một điều mê tín dị đoan vì không ai có thể chứng minh được
thuyết tái sinh, và giáo thuyết nầy có khuynh hướng gieo rắc niềm tin là có một
giai cấp hay đẳng cấp thuần túy trong sạch nào đó. Nhưng tất cả
chúng ta đều thấy là người sanh ra trong đẳng cấp Bà là môn cũng có
thể xấu xa, hư đốn, và dơ bẩn như người hạ tiện nhất trong đẳng cấp
cùng đinh. Và chúng ta cũng biết là tâm của một người cùng đinh
cũng có thể trong sạch, nếu họ biết giữ gìn đạo đức và trau dồi trí tuệ.
Thật ra, từ "Brahmin" hay
Bà la môn có nghĩa là "thanh tịnh", hay "người đã được
thanh tịnh." Đức Phật dạy rằng từ Bà la môn cũng có nghĩa là sự trong
sạch của tâm. Đó là phẩm chất của tâm linh, chứ không của giai cấp hay đẳng cấp
xã hội. Nó là phi vật chất. Những giai cấp và đẳng cấp tự nó không thể
trong sạch. Giai cấp hay đẳng cấp chỉ là cách nhìn hay nhận định
của chúng ta về xã hội cùng với những đặc tính mà chúng ta gán cho nó, và
những nhận định nầy hoàn toàn tùy thuộc vào niềm tin của chúng ta.
Do đó, sự thanh tịnh là phẩm chất thuộc lãnh vực tâm linh. Người
theo Đạo Phật không bao giờ dùng từ "hóa thân." Chúng tôi dùng
từ "tái sinh" và tái sinh ở đây là tái sinh về tinh thần chứ
không phải vật chất. Và lòng bi mẫn, từ ái, độ lượng, và đức hạnh là
con đường đưa chúng ta đến sự tái sinh trong cảnh giới thanh tịnh và thuần
khiết.
TÁI SINH NGAY TRONG HIỆN TẠI
Bạn có thể trực tiếp thấy tái sinh
mà không cần phải tin vào thuyết tái sinh. Bất cứ việc gì bạn đang
làm đều là tái sinh. Vì không có cái gọi là tự ngã, nên sẽ không cái gọi
là bản chất của con người hay linh hồn vĩnh cửu được tái sinh, di chuyển
từ đời nầy sang đời khác. Nhưng dục vọng hay tham ái sẽ dẫn đến tái
sinh; dục vọng luôn thúc giục chúng ta đi tìm một cái gì để bị
lôi cuốn và đắm chìm trong đó hay để trở thành một cái gì đó.
Khi buồn rầu hoặc tuyệt vọng,
bạn đi tìm một cái gì hấp dẫn để bị mất hút vào trong đó và thọ
hưởng một cảm giác sung sướng nào đó, hay ít nhất được thoát ra khỏi trạng
thái bất toại nguyện trước mắt. Đó chính là tái sinh. Khi cảm thấy sợ hãi
hay bất an, bạn phải làm một cái gì đó để cảm thấy vững chắc và an toàn.
Khi nhàm chán với thực tại, bạn phải làm một cái gì đó để thoát khỏi tình
trạng nầy.
Xin hãy quán sát và ghi nhận
tác động của một số thói quen trên cuộc sống của bạn. Thí dụ,
chiều đến khi đi làm về nhà, bạn đi ngay đến tủ lạnh để tìm một cái
gì đó ăn. Tái sinh xảy ra ngay lúc mà bạn bị cuốn hút vào
việc ăn uống. Và sau khi đã ăn uống đầy đủ -- thí dụ,
bạn đã ăn ba ổ bánh mì thịt nguội, bốn miếng thị bò xay và chiên
McDonald và hai cái bánh pizza Ý -- bạn không thể ăn thêm nữa để tiếp
tục quá trình tái sinh trong ăn uống. Bạn bèn đi tìm sự tái sinh
mới bằng cách bật nút đài ruyền hình, bởi vì khi nhàm chán với thực tại,
con người luôn muốn được tái sinh trong cảnh giới khác. Từ đó,
một tái sinh khác lại bắt đầu khi bạn bị cuốn hút vào những chương trình truyền
hình. Khi phim tình cảm được chiếu trên đài, bạn bị lôi cuốn vào
những tình tiết lãng mạn. Bạn thích thú với những cảnh hôn nhau trên màn ảnh.
Khi phim diễn đến đoạn chàng trai bỏ rơi cô gái nầy để theo đuổi một
cô gái khác, bạn đau đớn, buồn khổ, tức giận và bất mãn với những nhân vật
trong phim. Sau khi đã xem đủ và bắt đầu chán truyền hình, bạn đi
tìm một quyển sách để đọc. Nhưng bạn chỉ đọc trong một thời gian
nào đó rồi lại nhàm chán. Bạn bèn mở hệ thống âm thanh thật to để
chìm đắm trong tiếng nhạc. Rồi bạn sẽ rót cho mình một ly rượu, vừa
nhắm nháp rượu vừa hút thuốc và nhắc máy điện thoại để tán gẫu với một
người bạn. Bạn đến tấm gương để ngắm dung nhan của mình, nhưng không lâu, bạn
lại chán ngán những việc này. Khi đã quá chán ngán với chuỗi dài của những
tái sinh này, bạn nghĩ, "Tôi không muốn tiếp tục sống như thế này
nữa." Thật ra đây không phải là suy nghĩ của bạn đâu -- nó
chỉ là một thói quen thôi. Vì thế, bạn vào phòng, nằm lăn ra trên giường và
chìm đắm trong giấc ngủ say mèm.
Xã hội ngày nay cho chúng ta rất
nhiều trò chơi hiện đại. Chỉ cần bật nút lên, chúng ta có thể mua, sở
hữu và bị cuốn hút vào các món trò chơi nầy. Khi nhàm chán với các đồ chơi
nầy, chúng ta nhanh chóng chuyển sang các đồ chơi khác lý thú hơn. Càng
nhanh chóng thỏa mãn với các trò chơi mới, chúng ta càng nhanh chóng nhàm chán
chúng. Đời sống càng nhanh chóng đáp ứng nhu cầu của chúng ta bao nhiêu, chúng
ta càng nhanh chóng nhàm chán bấy nhiêu. Chúng ta phải xem bao nhiêu chương
trình truyền hình, ăn bao nhiêu thức ăn tuyệt ngon, hút bao nhiêu
loại thuốc ma túy, và có bao nhiêu quan hệ tình dục để không phải nhàm
chán và mệt mỏi với những dục lạc nầy? Bạn phải hưởng lạc đến mức
nào để trở nên nhàm chán, không còn muốn sống nữa, chỉ muốn thoát ra khỏi
thế giới nầy và trở thành hư vô? Và vì thế, bạn phải đi tìm quên trong
giấc ngủ hoặc phải uống những liều thuốc an thần cực mạnh để không còn cảm
giác gì nữa với cuộc sống hiện tại. Đây là những gì mà chúng ta có thể chứng
kiến như là sự tái sinh. Tái sinh là muốn trở thành một cái gì đó ngay
trong phút giây hiện tại. Bạn không hài lòng và bình an với những
gì đang xảy ra trong cuộc sống. Bạn muốn mọi việc phải đổi khác;
bạn muốn trở thành một cái gì đó khác hơn cái bạn đang là trong hiện tại.
Đối với phần lớn con người, giấc ngủ
là cách quên đời và trốn tránh tái sinh. Trong giấc ngủ, bạn không là ai cả.
Bạn không phải cố gắng gì cả. Cứ tái sinh mãi sẽ trở thành nhàm chán, vì thế
bạn không muốn tồn tại nữa. Từ đó khởi sinh khát vọng không muốn hiện hữu,
khát vọng muốn tự hủy diệt và trở thành hư vô. Bạn có thể uống đủ loại
thuốc an thần để quên bẵng cuộc sống nầy. Nhưng bạn không thể ngủ mãi. Hệ quả
của việc đi ngủ là phải thức dậy, điều nầy có nghĩa là bạn lại
bắt đầu quá trình hiện hữu và trở thành một cái gì đó. Vì thế,
bạn cứ theo lực đẩy của thói quen, luôn tìm một cái gì đó để làm.
TÁI SINH VÌ THAM ÁI
Như đã nói trong phần trước,
chúng ta có ba loại tham ái: kama tanha, hay tham ái dục lạc ngũ
trần (ái dục); bhava tanha, hay tham muốn trở thành một cái
gì đó (ái hữu) và vibhava tanha, hay tham muốn tự hủy diệt,
trở thành hư vô, thoát khỏi cuộc sống nầy (ái vô hữu hay ái diệt). Ba loại tham
ái nầy chính là nguồn gốc của tái sinh. Thật ra, tham ái chính là tái sinh. Đối
với những chúng sinh chưa giác ngộ -- nghĩa là những người không tỉnh thức,
không hiểu sự thật và không chánh niệm -- tiến trình tái sinh sẽ liên tục tiếp
diễn. Nó tiếp tục diễn ra trong thế giới của cảm giác, cảnh giới của những
khoái lạc thuộc về giác quan hay trí thức của con người.
Chúng ta có thể quan sát tiến trình
tái sinh này ngay trong tâm chúng ta. Cái gì khiến chúng ta từ tủ lạnh đi
đến máy truyền hình? Có phải là một người nào đó không? Có phải là
linh hồn bất tử luân chuyển trong chúng ta từ kiếp nầy sang kiếp khác không?
hay đó chính là tham ái? Đó có phải là một cuộc hành trình lang thang
không định hướng, một thói quen đi tìm một cái gì đó để làm, một cái gì đó để
được chìm đắm và cuốn hút trong đó?
Bạn có thể quan sát sự sinh khởi và
vận hành của tham ái trong tâm. Khi lo sợ, bạn có thể thấy chính bạn đang
tìm cách bám vào một cái gì đó chắc chắn và ổn định. Khi không
biết làm gì, bạn có thể thấy tham ái xuất hiện và thúc đẩy bạn tìm một cái
gì lý thú mà bạn thường làm. Bạn sẽ mày mò lấy các đồ vật trong phòng, hay
chỉ gõ nhẹ mấy ngón tay thôi -- để chỉ làm một cái gì đó. Hoạt động không
ngừng nghỉ nầy chỉ là do thói quen thúc đẩy, phải không các bạn? Phần
lớn, bạn không thật biết mình đang làm gì; bạn chỉ làm vì đó là thói
quen thôi.
Chúng ta thích bị lôi cuốn vào những
gì hào nhoáng, quyến rũ và sôi nổi đầy kích động. Vì thế, chúng ta
xem phim chiến tranh để tìm sự hồi hộp và kích thích. Chúng ta
tìm đọc những tin lớn trên báo về những cuộc thảm sát, hãm hiếp, hoặc giết
người. Bạo động và tình dục là những đề tài rất sôi nổi và
kích động. Kích động rất dễ lôi cuốn con người; nó tạo sự rung
động mãnh liệt về tình cảm. Con người rất dễ bị lôi cuốn vào kích động vì
kích động tự nó là một loại năng lượng. Bạn có thể dùng những
kích động chung quanh để kích thích năng lượng bên trong bạn. Nhưng nếu
nhìn kỷ kích động, bạn thấy là nó sẽ đưa bạn đến một trạng thái
chuyển động không ngừng rồi kiềm giữ bạn trong đó. Những cuộc phiêu
lưu đầy mạo hiểm, những mối tình lãng mạn, và những hoạt động đầy sôi
nổi và kích thích chỉ làm cho bạn mòn mỏi và liệt lực vì bị kẹt và lún sâu
trong đó. Bạn chạy theo và không có cách nào để chống lại hay
buông bỏ nó. Nếu không có trí tuệ, bạn sẽ bị đưa không ngừng từ tái
sinh nầy đến tái sinh khác. Đây là những tái sinh -- tái sinh xuất phát từ
tham ái mà bạn có thể quán sát trong lúc hành thiền. Khi thấy được chúng,
bạn sẽ hiểu được ý nghĩa của sự tái sinh.
Khi thấy được tái sinh diễn ra
trong cuộc sống hàng ngày, bạn sẽ hiểu sự vận hành của nó vào lúc lâm chung.
Nếu không được trí tuệ hướng dẫn và đầy tham ái, ước muốn sau
cùng của con người vào lúc lâm chung sẽ dẫn đến tái sinh, tìm cách trở lại
làm người, và đi vào một bào thai trong bụng mẹ. Đó chính là tham ái; nó
vận hành như một nguồn năng lượng trong vũ trụ.
Lòng tham muốn được tái sinh
lúc lâm chung là lòng tham muốn được trở lại làm người trong kiếp sau.
Chúng ta chỉ có thể biết được điều nầy qua việc quán sát tâm thức của
chúng ta. Khi bạn sắp chết mà vẫn không muốn chết thì điều gì chắc
chắn sẽ khởi lên trong tâm bạn? Đó sẽ là khát vọng hay lòng tham muốn bám
víu vào một đời sống nào nó. Lòng tham sống hay sự đam mê với cuộc
sống trần gian sẽ sinh khởi ngay lúc lâm chung và nó sẽ tìm cách thể hiện dưới
một dạng vật chất nào đó. Như chúng ta đã thấy, lực đẩy của
thói quen luôn tìm cách biến thành một cái gì đó dưới dạng vật chất phải
không các bạn? Bạn luôn đi tìm những gì bạn khao khát, cho dù đó
là khao khát dục lạc, hao khát về trí thức và tinh thần, hay khao khát ức chế
những gì bạn không ưa thích.
Nhưng nếu bạn biết chánh niệm ngay
lúc lâm chung, lúc đó tâm bạn sẽ không còn khát vọng muốn được tái
sinh hay khát vọng muốn làm một cái gì đó, thì còn có gì để dẫn đến
tái sinh? Nếu tâm bạn được bình yên trong lúc thân thể đang
trong tiến trình hoại diệt của nó thì cái gì sẽ được tái sinh? Vì
không có tham ái và khát vọng mà chỉ có tâm chánh niệm và trí tuệ, nên sẽ chỉ
có sự giải phóng, sự chấp nhận buông bỏ và giải thoát khỏi cái thân xác làm người
nặng nề nầy.
KIẾP TRƯỚC VÀ KIẾP SAU
Tôi không nói về nghiệp báo và tái
sinh như là những chủ đề tôn giáo xa lạ; tôi chỉ muốn đưa vấn đề nầy vào
thực tế để chúng ta thấy được sự vận hành của nó. Là con người, ngay bây
giờ, chúng ta phải học từ kinh nghiệm sống của chính mình.
Chúng ta không nên suy đoán
chúng ta sẽ là ai và là cái gì trong kiếp sau. Tôi cho rằng làm như thế chỉ phí
thì giờ. Đức Phật đã nói là việc suy đoán chúng ta là ai trong kiếp trước là
một việc làm hết sức vô ích. Thỉnh thoảng có người hỏi nếu tôi đã
thấy được kiếp trước của mình. Xin thưa, tôi chưa bao giờ thấy kiếp trước
của tôi cả. Tôi không biết gì về kiếp trước của tôi, nhưng tôi có thể
suy đoán về chúng. Ngay cả trong trường hợp tôi nhớ là trong một kiếp
quá khứ nào đó, tôi đã từng là Hoàng đế Napoleon, nhưng rồi tôi sẽ
nhớ được những gì? Tôi sẽ chỉ nhớ được những việc bình thường xảy ra lúc
ấy, lúc tôi là một ông vua và đã gây đau khổ cho bao nhiêu người lúc
bấy giờ.
Tôi đã trải qua cuộc sống nầy
nhiều năm. Cách đây năm mươi năm, tôi là một cậu bé học ở một trường
tiểu học tư thục tại thành phố Seattle, tiểu bang Washington, nước Mỹ. Tôi tên
là Robert. Khi tám tuổi, tôi đi trường trung học phổ thông cấp I có tên là
John Mill Grade School, và có một cô giáo tên là Depenbrock. Điều nầy có thể
không gây ấn tượng cho người nghe bằng việc tôi nhớ lại cuộc chiến tranh của
Napoleon ở Nga năm 1812. Nhưng đó là những gì tôi có thể
nhớ được -- là cậu bé Robert Jackman ở một trường học tại thành phố
Seattle.
Bạn có thể đặt vấn đề,
"Cậu bé Robert tám tuổi nầy có liên hệ gì với Napoleon?" Cậu bé
Robert và Napoleon có một điểm giống nhau, cả hai đều chỉ là những hồi
tưởng hay những gì tôi có thể nhớ lại. Nếu tôi thật sự nhớ lại mình là
Napoleon, và rồi nhớ thêm nữa là tôi là cậu bé Robert Jackman, cả hai cũng chỉ
thuần là những hồi tưởng. Những hồi tưởng nầy sinh khởi trong tâm tôi ngay
tại đây và ngay bây giờ. Và đó là tất cả những gì bạn cần biết. Cho
dù tên của bạn là Napoleon hay Robert Jackman, Sidney hay Rachel, hay Hoàng hậu
của nước Sheba. Thật ra, cái tên Napoleon dù sau cũng gây ấn tượng trên nhiều
người hơn là tên Robert, trừ khi Robert là tên của một ngôi sau nhạc rock lừng
danh gần đây nhất. Nhưng tất cả những gì bạn cần biết là hồi tưởng
chỉ là hồi tưởng. Hồi tưởng có thể hiện lên từ quá khứ cách ba mươi năm, hai
mươi năm, mười năm, hay chỉ ngày hôm qua thôi. Tất cả đều là hồi tưởng của
những kiếp sống quá khứ hiện lên trong giây phút hiện tại. Hồi tưởng đến
rồi đi và chúng là vô ngã.
Người ta cũng có thể đặt nghi
vấn, "Điều gì sẽ xảy đến với tôi sau khi tôi chết?" Bạn có
thể nói, "Trong kiếp nầy, tôi đã làm một điều hết sức xấu
xa. Kiếp sau tôi sẽ như thế nào? Tôi có bị đọa trong địa ngục không?
Hay tôi sẽ tái sanh thành con cóc? Bạn có thể suy đoán về vấn đề nầy,
nhưng kết quả của một tội lỗi trong quá khứ là nỗi lo sợ khởi lên trong hiện
tại -- bạn đang lo sợ ngay chính lúc này. Tương lai sẽ luôn là một cái gì
không thể biết được, không chắc chắn và đầy bí ẩn. Bạn có thể
suy đoán và dự phóng bất cứ điều gì thuộc về quá khứ vào tương lai;
mà thật ra, chúng ta luôn luôn làm như thế. Chúng ta tìm cách lấp đầy
khoảng trống của tương lai bằng đủ loại suy nghĩ, ý tưởng, lo sợ, và tưởng
tượng -- nhưng chúng ta đều làm những việc nầy ngay trong phút giây hiện
tại.
Trong khi hành thiền, chúng ta có
thể thấy những hồi tưởng về quá khứ chỉ là những hồi tưởng, và chúng ta có thể
thấy nỗi lo sợ của chúng ta về tương lai chỉ là những dự phóng và
dự đoán. Chúng ta phải luôn quán sát mọi sự vật với chánh niệm và trí
tuệ ngay trong hiện tại. Hành thiền giúp chúng ta thấy được sự thật, loại
bỏ tất cả hoài nghi và sống với trách nhiệm -- làm như thế không phải vì chúng
ta sợ là ai đó sẽ trừng phạt những hành vi không đạo đức của chúng
ta, nhưng vì đó là điều đúng đắn phải làm. Nhờ hiểu được luật
Nghiệp báo và Tái sinh, chúng ta biết sống tốt hơn, và biết khéo léo tu tập
thân tâm. Đây là quá trình hoàn thiện cái nghiệp làm người. Hoàn thiện cái
nghiệp làm người chính là con đường giác ngộ và con đường giác ngộ
nầy không là gì khác hơn là quá trình lớn lên và trở thành một con người thuần
thục, chín chắn, và trưởng thành.
***
------------------------------
Câu hỏi:
* Dưới
cái nhìn của Đạo Phật, nếu không có cái ngã hay một linh hồn bất tử, thì
ai hay cái gì sẽ được tái sinh? Ai hay cái gì sẽ nhận hậu quả của
những hành động tốt hay xấu?
Trả lời: Thật ra trong ý nghĩa tận cùng và sâu xa nhất của
vấn đề, sẽ không có người nào được tái sinh hay thọ nhận kết quả của
việc mình làm. Cái được tái sinh chính là tham ái được liên tục tái
diễn. Vì vô minh, tham ái phát sinh, và tham ái cho chúng ta cảm tưởng là có
một người nào đó đang gặp khó khăn, một người nào đó đang phiền não
và khổ sở. Vì những tham ái nầy mà chúng ta nghĩ rằng đời sống phải là cái
gì khác hơn cái hiện tại. Tiến trình tái sinh không thuộc về ai cả; nó chỉ là
tiến trình của những điều kiện có liên hệ nhân quả với nhau.
Với chánh niệm, bạn sẽ thấy rằng kết
quả của sự sinh ra trong cõi đời nầy và những việc làm quá khứ là như
thế đó. Và nếu bạn liên tục chính niệm về điều nầy, bạn sẽ không
tạo ra điều kiện để cho một người nào đó được tái sinh. Bạn sẽ không
còn ảo tưởng là có một người nào đó đang thọ nhận một cái gì đó, đang
trở thành một cái gì đó, hay bị trừng phạt vì một lỗi lầm
nào đó. Chỉ có giây phút hiện tại là kết quả của việc làm trong quá
khứ. Khi không còn vô minh, chúng ta sẽ không còn khổ đau trong những điều
kiện hiện tại. Đây là điều rất khó hiểu nếu chỉ nhìn nó từ quan điểm cá
nhân. Vì thế, Đạo Phật bình dân dạy chúng ta rất đơn giản: nếu
làm điều tốt, bạn sẽ nhận quả tốt; nếu làm điều xấu, bạn sẽ nhận quả
xấu. Đây là cách nói quy ước của xã hội đời thường.
Nhưng khi bạn tiếp tục hành thiền và
hiểu biết giáo pháp ngày càng sâu sắc hơn, bạn sẽ ý thức nhiều hơn về bản chất
của vạn pháp. Và rồi, bạn sẽ thấy là việc nhận quả xấu hay tốt không còn ý
nghĩa nữa. Ở giai đoạn nầy, sẽ không còn vấn đề tốt hay xấu. Khi
có đủ duyên, bạn sẽ làm điều tốt, nhưng động cơ làm không còn xuất
phát từ tư tưởng là bạn sẽ gặt một quả nào đó từ một việc làm
nào đó. Và bạn sẽ không thích làm điều tội lỗi nữa, vì những gì
xấu xa và tội lỗi chỉ hấp dẩn lôi cuốn khi con người vẫn còn ảo tưởng về cái
ngã. Khi ảo tưởng về cái ngã không còn nữa thì vấn đề cũng sẽ tan biến
đi. Bạn sẽ làm những việc thiện và tốt đẹp, nhưng bạn làm vì đó
là điều đúng đắn cần làm. Bạn không làm gì lợi lộc hay phần thưởng cá nhân
nào hết.
* Nếu
thế thì có phải Sư muốn nói là đối với người có trí tuệ, làm điều tốt
là cái gì rất tự nhiên? Có phải sẽ không còn cảm giác là chúng ta phải
làm điều tốt -- làm việc tốt là một phản ứng tự nhiên trong mọi hoàn
cảnh không?
Trả lời: Vâng, đó là phản ứng tự nhiên
trái ngược lại với phản ứng bốc đồng bị thôi thúc bởi vô minh. Không
có trí tuệ, chúng ta sẽ chỉ có những thôi thúc tâm lý mà chúng ta chiều theo
hoặc tìm cách ức chế. Có trí tuệ, chúng ta sẽ có thái độ hồn nhiên đối
với cuộc sống xuất phát từ cái tâm thanh tịnh và phủ trùm vạn pháp, thay vì từ
một ý tưởng cá nhân của một người cố gắng làm điều tốt chỉ vì lo sợ sẽ bị
trừng phạt vì đã làm điều tội lỗi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét