Thích Nhất Hạnh
Chương 36
Bông sen duyên kiếp.
Một
hôm, công nương Yasodhara thỉnh Bụt, đại đức Kaludayi và
thầy Nagasamala tới thọ trai ở cung điện riêng của mình. Bà cũng đã mời hoàng
hậu. Sau buổi cúng dường, bà đã thỉnh Bụt và hoàng hậu ra ngoại thành thăm
những xóm nghèo nơi bà đã làm việc cứu tế xã hội trong những năm
qua. Các thầy Kaludayi và Nagasamala cũng cùng đi với Người, Rahula cũng
được đi theo Bụt.
Khi
tới nơi, Bụt thấy trẻ con tập hợp rất đông, có tới hàng trăm đứa, thì
ra công nương Yasodhara đã triệu tập chúng từ những xóm
làng quanh đó. Chỗ tập hợp là gốc cây hồng táo năm xưa, nơi mà Bụt
đã ngồi thiền quán lần đầu tiên lúc người mới lên chín tuổi. Mới đó
mà hai mươi bảy năm đã trôi qua. Cây hồng táo đã lớn lên gấp
bội. Yasodhara cho Bụt biết là những đứa trẻ nghèo mà Bụt đã cùng chơi đùa
trong lễ hội tịch điền mùa xuân năm ấy, nay đã là những người chủ gia
đình. Còn những đứa bé trong làng mà Bụt được gặp cách đây tám năm bây giờ cũng
đã trở thành những chàng trai cao lớn và những cô gái duyên
dáng. Phần lớn bọn trẻ mà Bụt gặp hôm nay đều từ bảy tới mười hai tuổi, hầu hết
là con cái nhà nghèo.
Bọn
trẻ đã được bà Yasodhara dạy cách đón chào Bụt. Khi thấy Bụt tới, chúng bỏ cuộc
chơi, đứng dậy, dàn thành hai hàng để Bụt có lối đi tới gốc cây hồng
táo. Nơi đây chúng đã đặt một cái ghế đặc biệt cho Bụt ngồi. Chúng đã
trải chiếu để mời những vị quan khách khác như bà Gotami, Yasodhara,
và các thầy đi theo Bụt.
Bụt
rất vui vì được ngồi giữa các trẻ em và giảng dạy giáo
pháp cho chúng. Người nhớ những buổi tập họp của bọn trẻ em nhà nghèo ở
Uruvela. Người kể cho các em nghe về chú bé chăn trâu tên Svastika và
cô bé mang sữa tên Sujata. Người dạy các em về cách nuôi
dưỡng lòng thương yêu và mở rộng tầm hiểu biết.
Người lại kể cho các em nghe câu chuyện cứu mạng một con
chim thiên nga giữa Người với Devadatta hồi Người mới lên bảy tuổi.
Bọn trẻ con được nghe giảng dạy bằng những câu chuyện hấp
dẫn này rất lấy làm vui sướng.
Cuối
cùng Bụt bảo Rahula ra ngồi trước mặt rồi Bụt kể cho tất cả các
em bé nghe một câu chuyện tiền thân của Người:
-
Ngày xưa có một chàng trai trẻ tên là Megha, thông minh, đức
hạnh, hiếu thuận và học giỏi. Chàng sống ở miền chân núi Hy Mã
Lạp Sơn. Chàng muốn đi về miền đồng bằng để học hỏi thêm. Không có
tiền, nhưng chàng cũng can đảm ra đi. Chàng mang theo một
cái gậy, một cái nón, một cái bình đựng nước uống và một chiếc áo choàng.
Trên con đường đến kinh đô, mỗi ngày chàng ghé lại làm việc cho những
nhà nông dân bên đường để được có cơm ăn, và để tiếp tục đi
nữa. Có khi chàng còn được trả tiền. Khi đến thủ đô Divapati, chàng đã để
dành được năm mươi đồng vàng trong túi áo.
Vào
đến cửa thành, chàng thấy dân chúng đang mở hội rất vui. Chàng không biết người
ta đang mở hội ăn mừng việc gì nên có ý muốn tìm người để
hỏi. Vừa lúc ấy có một cô thiếu nữ xinh đẹp, khuôn mặt thật
trong sáng, nàng đi ngang qua. Cô cầm trong tay một bó sen. Bó sen có tất cả
bảy bông sen hàm tiếu. Chàng hỏi cô:
-
Có việc gì vui mà dân chúng mở hội thế cô?
Thiếu
nữ đáp:
-
À, chắc anh không phải là dân địa phương phải không? Số là hôm nay, tại thủ đô
Divapali có một bậc giác ngộ xuất hiện tên là Dipankara. Ngài ấy
như bó đuốc soi đường cho tất cả chúng sinh. Ngài là con của vua
Areimat, đã đi tu và đã thành đạo. Đạo của ngài mang đến chiếu sáng cả thế
gian. Hôm nay, để mừng ngài, dân chúng tại đây mới mở hội.
Nghe
nói có một vị giác ngộ xuất hiện trên thế gian. Megha
rất lấy làm vui sướng. Chàng rất muốn được cúng dường ngài, được
tới làm lễ ngài và học đạo với ngài. Chàng hỏi cô thiếu nữ:
-
Cô mua bảy bông sen này bao nhiêu tiền thế, thưa cô?
Thiếu
nữa đưa mắt nhìn người con trai lễ phép và thông minh.
Nàng trả lời:
-
Em chỉ mua có năm bông thôi. Hai bông kia là của em đem theo. Em hái hai
bông ấy ở ao nhà.
Megha
nói:
-
Vậy năm bông kia cô mua bao nhiêu, thưa cô?
-
Em mua hết năm mươi đồng vàng.
Megha
cầu xin thiếu nữ để lại cho anh ta năm bông sen ấy để anh có thể đem dâng
cúng ngài Dipankara. Thiếu nữ không chịu. Nàng nói:
-
Em mua để cúng Bụt chứ không phải để bán lại.
Megha hết
lòng khẩn khoản. Anh nói:
-
Cô cũng có thể cúng dường hai bông mà. Xin cô vui lòng nhường cho
tôi lại năm bông để tôi cũng có dịp được cúng dường bậc giác ngộ.
Thưa cô, được gặp một bậc giác ngộ trên đời là quý hóa lắm.
Tôi quyết tâm cùng đi với cô để tới gặp ngài. Tôi muốn được học
hỏi đạo lý do ngài chỉ dạy. Nếu cô vui lòng nhường cho tôi
năm bông hoa ấy, tôi sẽ nhớ ơn cô suốt đời.
Thiếu
nữ nhìn vào mắt chàng hồi lâu, rồi e thẹn nhìn xuống đất, không nói.
Megha
lại năn nỉ:
-
Nếu cô cho tôi mua lại năm bông hoa, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô sai
bảo để trả ơn cô.
Thiếu
nữ vẫn không dám ngửng đầu lên. Hai người im lặng bước bên nhau
rất lâu. Cuối cùng cô đã ngập ngừng lên tiếng:
-
Anh ơi, em ... em không biết do duyên nợ nào, từ những kiếp
trước mà khi gặp anh, em đem lòng thương anh. Em đã gặp nhiều người con
trai, nhưng chưa bao giờ trái tim của em rung
động như hồi nãy khi em mới gặp anh. Em muốn tặng cho anh năm
bông sen này để anh cúng dường đức giác ngộ, nếu anh hứa với em là trong
kiếp này cũng như trong những kiếp khác, em sẽ được làm vợ của anh mãi mãi.
Nàng
nói một mạch những điều trên, và nói xong nàng thấy gần như hụt hơi.
Megha im lặng một lát rồi nói:
-
Cô là người rất dễ mến. Và cô lại là một con người rất chân
thật. Mới đầu gặp cô, tôi cũng thấy có cảm tình với cô ngay, nhưng
tôi là người chí tu đạo giải thoát. Cưới vợ thì sẽ bị ràng buộc,
làm sao tôi có thể tự do đi tìm đạo?
Thiếu
nữ nói:
-
Anh cứ hứa với em đi. Em xin nguyện rằng, mỗi khi anh muốn ra đi tìm đạo thì em
sẽ không ngăn cản anh. Trái lại, em sẽ tìm cách giúp
anh thực hiện được hoàn toàn chí nguyện.
Nghe thiếu
nữ nói như thế, Megha vui vẻ nhận lời.
Hai
người tìm tới đức giác ngộ Dipankara. Quần chúng đông đảo
đang vây quanh người. Thấy sắc diện của vị đạo sĩ Dipankara. Megha
biết ngay đó là một bậc giác ngộ chân thực. Chàng rất sung
sướng. Chàng phát nguyện phải tu học cho đến khi đạt
tới quả vị giác ngộ cao tột như đức giác ngộ này.
Chàng muốn tiến tới gần để dâng lên Dipankara năm bông sen,
nhưng đám đông vòng trong vòng ngoài đang vây phủ lấy
người, chàng không tài nào tiến tới được. Cuối cùng, chàng
dùng hết sức bằng hai cánh tay, chàng tung năm bông hoa
sen vào phía đấng giác ngộ. Lạ thay, cả năm bông sen đều bay tới và
rơi đúng vào trong hai cánh tay ngài. Megha thấy thế mừng rỡ. Chàng biết
là lòng thành của chàng đã cảm ứng được đấng toàn
giác. Vừa lúc ấy thiếu nữ trao cho chàng hai bông sen còn
lại, ra hiệu cho chàng tung vào cho Bụt. Chàng nhận hai bông hoa và tung
lên. Mầu nhiệm thay, cả hai bông hoa này cũng đều rơi vào giữa tay
đức giác ngộ Dipankara.
Vừa
lúc ấy, đức toàn giác Dipankara lên tiếng gọi
người cúng dường hoa sen tới bên cạnh người. Quần chúng mở
lối cho Megha đi vào. Megha cầm tay thiếu nữ kéo nàng theo
đến trước mặt Bụt, Megha và thiếu nữ quỳ xuống.
Đức giác ngộ Dipankara nói với Megha:
-
Ta biết được tâm thành của con. Ta cũng biết rằng con có chí lớn
muốn tu học để đạt tới quả vị giải thoát và cứu
độ cho loài mọi chúng sinh. Con hãy an lòng. Ta biết con sẽ trở
nên một bậc giác ngộ hoàn toàn trong tương lai.
Rồi
ngài nhìn sang thiếu nữ đang quỳ bên Megha, ngài nói:
-
Còn con, trong kiếp này và trong những kiếp vị lai sau, con sẽ là người bạn đời
của Megha. Con hãy nhớ lời nguyện của con, lo tác
thành cho chí hướng của chồng mà không tìm cách ngăn
cản khi chồng đã quyết tâm ra đi tìm đạo.
Megha
và thiếu nữ rất cảm xúc được nghe
lời dạy chỉ bảo của bậc toàn giác. Từ đó về sau, cả hai
người đều chăm chỉ tu học theo đạo lý giải thoát của
đức giác ngộ Dipankara.
Các
con biết không, từ đấy về sau, trong kiếp nào chàng Megha và cô thiếu
nữ ấy cũng đều được gặp nhau và cũng đã trở nên vợ chồng, và mỗi
khi người con trai đến tuổi ra đi tu đạo, người con gái lại tìm
cách giúp đỡ người con trai ấy. Chẳng bao giờ nàng tìm cách cản
ngăn chí nguyện của chàng. Vì vậy, chàng rất biết
ơn nàng. Cho đến một kiếp nọ, chàng thực
hiện được chí nguyện lớn của mình và trở thành một
bậc giác ngộ hoàn toàn, sáng suốt không kém gì bậc giác
ngộ Dipankara ở tiền kiếp.
Các
con nên biết: tiền của và danh vọng không phải là những vật
quý nhất trên đời. Tiền của và danh vọng chỉ là phương tiện
trong cuộc sống, nó có thể tiêu tan rất nhanh, nhưng sự hiểu
biết và lòng thương yêu mới thật sự là những gì quý giá nhất
trên đời. Có hai thứ ấy thì chắc chắn con người luôn có hạnh
phúc. Chàng Megha và cô thiếu nữ đã sống hạnh phúc với
nhau trong nhiều đời nhiều kiếp, đó cũng nhờ hai người đã có sự hiểu
biết và lòng thương yêu. Đã hiểu và đã thương thì không có gì mà ta
không thực hiện được trên cõi đời này.
Yasodhara
chắp hai tay trước ngực hướng về phía Bụt. Bà rất cảm
động về câu chuyện tiền thân này. Bà biết rằng, tuy Bụt đã kể
chuyện này cho bọn trẻ nghe, nhưng Người cũng muốn kể chuyện này với bà. Bụt đã
nói lên lời cảm ơn của Bụt đối với bà một cách tế nhị.
Bà cảm động đến muốn khóc. Hoàng hậu Prajapati nhìn bà. Hoàng hậu cũng
hiểu lời Bụt như Gopa đã hiểu. Bà đặt một bàn tay lên vai người con dâu. Rồi
bà lên tiếng nói với lũ trẻ:
-
Này các con, các con có biết chàng Megha trong tiền kiếp xa xưa đó là
ai không? Chính là Bụt đang ngồi trước mặt các con đấy. Trong kiếp này, chàng
đã thành một bậc giác ngộ sáng suốt hoàn toàn, và các con có
biết cô thiếu nữ trong tiền kiếp xa xưa đó là ai không? Đó
chính là lệnh bà Yasodhara của các con vậy. Nhờ lệnh bà có hiểu
biết cho nên lệnh bà đã không ngăn cản thái
tử Siddhatta. Thái tử đã đi tu và đã thành đạo. Các con
nên cảm ơn lệnh bà.
Bọn
trẻ đã sẵn có lòng quý mến Yasodhara từ lâu. Nay nghe hoàng hậu nói,
chúng đều hướng về bà chắp hai tay lại trước ngực và cúi chào bà rất
kính cẩn. Thấy cảnh tượng ấy, Bụt rất vui. Người đứng dậy, và
cùng các đại đức Kaludayi và Nagasamala trở về tu viện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét