Thích Nhất Hạnh
Chương 40
Bao nhiêu tấc đất bấy nhiêu tấc vàng.
Sudatta
đi xem xét nhiều nơi, nhưng chưa có nơi nào phù hợp và thanh
tịnh bằng khu lâm viên của thái tử Jeta nằm sát thủ đô Savathi.
Chàng nghĩ, nếu có được khu lâm viên này làm cơ sở lưu trú và hành
đạo của Bụt và giáo đoàn thì đạo lý tỉnh thức sẽ
được truyền bá sâu rộng trong vương quốc. Sudatta tìm
đến thái tử Jeta xin gặp. Hôm ấy, trong dinh
thự của thái tử có mặt một vị quan văn trong triều mà
Sudatta cũng có quen biết. Sau khi chào hỏi thái tử và vị quan,
Sudatta trình bày ước muốn của mình và xin thái tử nhượng lại cho
chàng khu vườn của thái tử để làm cơ sở tu
học và hoằng pháp cho Bụt. Thái tử Jeta mới có hai
mươi tuổi. Khu vườn này là của vua Pasenadi ban cho chàng năm
ngoái. Thái tử nhìn vị quan như dò hỏi rồi nhìn Sudatta
nói:
-
Khu vườn ấy là của phụ vương cho tôi, và tôi quý nó như vàng. Nếu ông có đủ
vàng lá đem trải đầy khu vườn thì tôi sẽ nhường nó lại cho ông.
Thái
tử Jeta nói nửa đùa nửa thật, nhưng thương gia trẻ
tuổi lại không cho đó là chuyện đùa. Chàng nói:
-
Được rồi, tôi sẽ theo điều kiện của thái tử đặt ra. Sáng
mai, tôi sẽ cho chở vàng tới.
Thái
tử Jeta giật mình:
-
Tôi nói đùa đó mà, tôi không bán khu vườn của tôi đâu. Ông đừng chở vàng tới.
Nhưng
Suddatta vẫn nghiêm trang:
-
Thưa thái tử, ngài là một bậc vương giả, ngài đã nói ra lời nào thì chắc
lời ấy không thể bị xóa bỏ.
Rồi
Sudatta quay sang hỏi vị quan đang ngồi uống nước với thái tử:
-
Thưa đại nhân, có phải đúng như vậy không?
Vị quan gật
đầu. Ông ta xoay về phía thái tử Jeta:
-
Vị thương gia Anathapindika này nói đúng, thưa điện hạ, đã không
ra giá thì thôi, một khi đã đưa giá cả thì ta không có quyền không bán.
Thái
tử Jeta đành nhượng bộ, Tuy nhiên chàng hy vọng rằng
Suddatta không có đủ vàng. Thái tử chưa kịp nói gì thêm thì Sudatta
đã đứng dậy chắp tay tạ ơn và cáo biệt. Ngay sáng hôm
sau, chàng cho người chở vàng tới lót khu vườn.
Thái
tử Jeta chứng kiến cảnh tượng lót vàng này và rất lấy
làm kinh ngạc. Thái tử biết đây không phải là một
chuyện mua bán tầm thường. Không ai bỏ ra một số vàng lớn
như thế để mà mua một khu vườn giải trí. Bụt và giáo đoàn của Người chắc
chắn là những nhân vật lỗi lạc lắm cho nên người thương
gia này mới phát tâm dũng mãnh như thế. Nghĩ vậy, thái
tử tới gần Sudatta và hỏi thăm chàng về Bụt. Mắt
vị thương gia sáng lên. Chàng kể cho cho thái tử nghe
về con người của Bụt, về đại cương giáo lý của Người
và về giáo đoàn các vị khất sĩ. Chàng lại hứa ngày mai sẽ đến
mời thái tử đi thăm viếng đại đức Sariputta, một vị
cao đệ của Bụt, hiện đang có mặt tại thủ đô. Nghe Sudatta nói, thái
tử Jeta cũng cảm thấy hứng khởi trong lòng. Lúc bấy giờ người
của Suddatta đã chở vàng được ba chuyến và đã lót được khoảng hai phần ba khu
vườn. Khi chiếc xe sắp đi chuyến thứ tư thì thái tử Jeta đưa tay ngăn
lại. Thái tử nói với Sudatta:
-
Thôi, ông lót từng ấy vàng đủ rồi. Phần đất còn lại là phần tôi hiến tặng cho
Bụt và giáo đoàn. Tôi cũng muốn góp phần vào công trình lớn lao
và đẹp đẽ của ông. Tôi nói như thế này, ông nghe có được không nhé:
cứ xem như là ông cúng đất, còn tôi thì cúng cây cho tu viện.
Sau này có ai hỏi thì ta có thể nói rằng tu viện này tên là “Vườn
Anathapindika với cây của Jeta”. Ông chịu không?
Sudatta
rất hoan hỷ. Chàng hân hoan thấy thái tư Jeta chịu đóng góp vào
công cuộc hoằng pháp lớn lao này. Chiều hôm sau, chàng đến đón thái
tử đi thăm đại đức Sariputta, để thái tử được thấy
nhân cách của thầy và được nghe thuyết pháp. Sau đó, cả ba người cùng đi
đến khu vườn mà Sudatta vẫn gọi là Jetavana, dù chàng đã là chủ nhân khu vườn.
Sudatta vẫn hỏi ý kiến thầy Sariputta và thái tử Jeta
về kế hoạch xây dựng cư xá, thiền đường, nhà giảng và phòng
tắm. Chàng muốn dựng một mái tam quan trước cổng tu viện trên
khoảng đất của thái tử Jeta cúng dường để kỷ niệm và cũng
để làm vui lòng thái tử. Thầy Sariputta đã đưa ra nhiều chỉ
dẫn rất quý báu về việc xây dựng cư xá, thiền
đường, nhà giảng và phòng tắm, bởi vì thầy biết rất tường tận về những nhu yếu
của các sinh hoạt trong tu viện. Một nơi êm mát được chỉ
định để làm am lá cho Bụt. Những con đường được vạch ra, và
những giếng nước được bắt đầu đào. Sudatta khẩn khoản yêu cầu đại
đức Sariputta cư trú ngay tại Jetavana để giúp chàng điều động công việc
xây cất những tiện nghi tu viện. Có những buổi sáng, gia
đình Sudatta mang thức ăn lên để cúng dường đại đức,
những hôm đại đức không đi khất thực. Còn vào những buổi khác, đại
đức thường khoát áo cà sa mang bát đi khất thực trang
nghiêm trong thành phố. Dân chúng thủ đô dần dần biết tới đại
đức, và từ câu chuyện Sudatta lót vàng mua đất Jetavana đã được
truyền đi khắp nơi. Ai cũng biết rằng vị thương gia trẻ Anathapindika
đã mua đất của thái tử và đang xây cất tu viện cho
một giáo đoàn khất sĩ từ Magadha tới. Thỉnh thoảng vào
những buổi chiều, đại đức Sariputta thuyết pháp tại
Jetavana và dân chúng thủ đô đã bắt đầu đi nghe khá đông, Bụt vẫn chưa tới mà
đạo của Bụt đã được dân chúng hâm mộ.
Bốn
tháng sau, khi công cuộc xây cất đã gần như hoàn tất, đại
đức Sariputta lên đường trở về Rajagaha đón Bụt.
Buổi
sáng, khi đại đức Sariputta về tới Vesali, thầy thấy bóng
dáng rất nhiều áo vàng trong thành phố. Hỏi ra thầy biết là Bụt và trên
năm trăm vị khất sĩ đã tới Vesali trước đó mấy hôm. Hiện Bụt đang cư
trú trong rừng Lớn. Sariputta lập tức tìm về giảng
đường thăm Bụt. Bụt cho thầy biết là nữ cư sĩ Ambapali vừa mới
tới thỉnh Bụt và giáo đoàn tới thọ trai ngày mai tại vườn xoài của
bà. Người hỏi thăm về cuộc hoằng hóa của thầy ở Savatthi. Sau khi
nghe Sariputta kể lại những gì đã xảy ra tại thủ đô vương quốc Kosala, Bụt cho
thầy biết rằng hiện các đại đức Kondanna và Uruvela Kassapa đang
hướng dẫn đại chúng tu học tại Trúc Lâm và tất cả các
vị khất sĩ hành đạo trong vương quốc Magadha đã được
Bụt thông báo nên y chỉ vào hai thầy ấy.
Trong
số năm trăm vị khất sĩ đi theo Bụt, hai trăm vị sẽ ở
lại hành đạo tại tiểu bang Videha và tại Vesali, còn ba trăm vị sẽ
theo Bụt qua Kosala. Mọi việc đều đã được các thầy phụ
tá sắp đặt chu đáo. Bụt cho biết, ngày mốt Bụt sẽ rời Vesali
để lên đường đi Savatthi và Người bảo thầy Sariputta cùng đi với Người.
Được cúng
dường Bụt và giáo đoàn khất sĩ tại vườn xoài của mình.
Ambapali rất lấy làm mãn nguyện. Bà chỉ tiếc cậu con trai của bà là Jivaka
đã không có ở nhà để cùng gặp gỡ Bụt và giáo đoàn. Cậu đang theo học ngành
y khoa gần thủ đô Rajagaha. Ngày hôm qua, sau khi tới thỉnh Bụt ra về, bà gặp
một số các vương tử Licchavi ở giữa đường. Các vị vương tử này là những người
có quyền thế vào bậc nhất ở Vesali. Họ đi trên những chiếc xe song mã,
trang sức cực kỳ lộng lẫy. Họ đón đường bà. Chiếc song mã của bà phải ngừng
lại. Họ hỏi bà đi đâu. Ambapali trả lời bà vừa đi thỉnh Bụt
và giáo đoàn ngày mai về dùng cơm trưa. Các vị vương tử đề nghị bà
hủy bỏ việc mời Bụt đi và chỉ nên mời họ. Họ nói:
-
Nếu nàng chịu mời chúng tôi, chúng tôi sẽ trả giá bữa cơm ngày
mai là một trăm ngàn đồng vàng.
Theo
ý các vị vương tử, mời các ông thầy tu thì chẳng có ích
lợi và vui vẻ gì. Ambapali trả lời:
-
Quý vị vương tử chưa biết Bụt nên mới nói như thế. Tôi đã mời Bụt và giáo
đoàn của Người vào ngày mai rồi. Dù quý vị vương tử có tặng cho tôi cả
thành trì Vesali cùng tất cả đất đai bao quanh thành, tôi cũng không đánh đổi
bữa cơm ngày mai cho các vị, đừng nói là các vị trả cho tôi một trăm ngàn đồng
vàng. Thôi tôi xin phép quý vị được về nhà sớm để lo cho cuộc đón tiếp ngày
mai.
Các
vương tử Licchavi bắt buộc phải tránh đường cho bà đi. Ambapali không biết rằng
sau khi bà đi, họ đã rủ nhau tìm đến Bụt để xem ông thầy tu này là ai mà
Ambapali kính trọng đến thế. Họ tìm đến rừng Đại Lâm. Họ dừng xe
ngựa ở cửa rừng và đi bộ vào.
Bụt
biết đây là những thanh niên có nhiều hạt giống từ
bi và trí tuệ. Người mời họ ngồi và kể chuyện cho họ nghe. Người kể
cho họ nghe về thân thế và công trình tu đạo của Người. Rồi Bụt nói
về đạo lý diệt khổ, và lý tưởng giải thoát. Người biết họ
cũng thuộc về giai cấp Sát đế lợi, thuộc về hoàng tộc như
Người. Nhìn họ, Người thấy hình ảnh của mình ngày xưa. Câu
chuyện Bụt nói vì thế trở nên rất thân mật.
Sau
khi được nghe Bụt thuyết pháp, các vị vương tử Licchavi bừng tĩnh. Họ thấy
rõ được bản thân họ ở ngay hiện tại. Họ thấy sự hưởng thụ giàu
sang và quyền quý không đủ để đem lại cho họ hạnh phúc. Họ đã tìm
thấy lý tưởng cho tuổi trẻ. Tất cả đều xin nguyện làm học
trò tại gia của Bụt. Họ ngõ lời thỉnh Bụt ngày mai đến thọ trai.
Bụt mỉm cười:
-
Ngày mai tôi đã được Ambapali mời rồi.
Các
vị vương tử cũng mỉm cười. Họ nhớ lại cuộc đối đáp giữa họ và
Ambapali trước đó. Một vị nói:
- Vậy
thì chúng con xin thỉnh Bụt vào ngày mốt.
Bụt mỉm
cười chấp thuận.
Tại
lễ cúng dường tổ chức ở vườn xoài. Ambapali đã mời các thân
hữu của bà đến để nghe Bụt thuyết pháp. Một số các vương tử Licchavi
cũng đã được mời tham dự buổi lễ này.
Ngày
hôm sau, Bụt với trên một trăm vị khất sĩ tới dự lễ trai
tăng tại trú sở các vương tử Licchavi. Bụt và các vị khất
sĩ được đón tiếp rất long trọng. Các thức ăn được cúng
dường tuy là những thức ăn chay tịnh nhưng đều là những thức
trân quý vào bậc nhất. Các loại trái cây như mít, xoài, chuối,
và hồng táo đều đã được hái từ vườn cây của các vương tử. Thọ trai
xong, Bụt giảng cho mọi người nghe về giáo nghĩa duyên
sinh và con đường của tám sự hành trì chân chính. Bài
giảng của Người làm rung động tâm can của người nghe. Mười hai
vị vương tử đã cầu Bụt cho được xuất gia. Bụt vui lòng chấp
nhận họ. Trong số những người được xuất gia hôm ấy có Otthaddha
và Sunakhatta, hai vị vương có ảnh hưởng lớn trong bộ tộc Licchavi.
Cuối
buổi cúng dường, các vị vương tử trong bộ tộc Licchavi khẩn khoản thỉnh
Bụt và giáo đoàn sang năm về an cư tại Vesali. Họ hứa sẽ
cất tu viện và giảng đường trong khu rừng lớn để có
chỗ an cư cho Bụt và hàng trăm vị khất sĩ. Bụt chấp
thuận lời thỉnh cầu này.
Sáng
hôm sau, nữ cư sĩ Ambapali đến viếng thăm Bụt rất sớm. Bà ngõ ý
muốn Bụt nhận vườn xoài của bà như một phẩm vật cúng dường của
bà cho giáo đoàn khất sĩ. Bụt nhận lời. Sau đó, Bụt cùng Sariputta
và tăng đoàn lên đường đi về thủ đô Savatthi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét