Thích Nhất Hạnh
Chương 8
Chuỗi ngọc.
Cuộc
sống trong cung điện hơi ngột ngạt đối với chàng, nên Siddhatta ưa đi ra ngoài cung.
Giờ chàng đã trưởng thành - năm nay chàng hăm bốn - nên đi đâu trong
vòng một vài hôm, chàng không phải xin phép vua cha và hoàng hậu nữa.
Siddhatta có một người hầu cận trung thành là Channa. Channa thường
đánh xe song mã đưa Siddhatta đi. Có khi chàng cùng bạn bè hay đứa em đi
theo, hoặc có khi chàng đi một mình với Channa, và cũng rất nhiều lúc
chàng tự tay cầm cương ngựa, để cho Channa ngồi chơi bên cạnh chàng. Siddhatta
không bao giờ dùng roi ngựa. Biết vậy nên Channa cũng không sờ tới cây roi.
Vương
quốc Sakya, chàng đã đi tham quan gần như khắp nơi. Phía Bắc của vương quốc là
miền cao nguyên gồm những dãy đồi nối tiếp nhau chạy về phía chân núi Himalaya.
Một nửa vương quốc là đồng bằng ở phía Nam. Kinh đô Kapilavatthu nằm trên mãnh đất
trù phú nhất của miền đồng bằng này. So với các nước láng giềng Kosala và
Magadha, vương quốc Sakya thật bé nhỏ. Đất đai cũng không phì nhiêu, nhưng vị
thế của vương quốc khá đặc biệt. Các con sông Rohini và Banganga bắt nguồn
từ miền cao nguyên hướng về đồng bằng rồi tiếp tục chảy xuôi về phía
Nam đổ ra sông Hiranyavati trước khi hòa vào sông Hằng.
Siddhatta
thường ngồi bên bờ sông Banganga ngắm dòng nước chảy. Dân chúng vẫn
tin rằng nước sông này có thể tẩy trừ tội lỗi và nghiệp
chướng kiếp trước và kiếp này của họ, cho nên thường
hay kính cẩn xuống ngâm mình dưới dòng nước, cả những khi nước rất lạnh.
Có một hôm ngồi với Channa bên bờ sông, Siddhatta đưa tay chỉ những người đang
tắm ở bên kia sông và hỏi người hầu cận:
-
Này Channa, anh có tin là họ tắm dưới sông như thế thì có thể rửa sạch
được nghiệp chướng không?
-
Thưa điện hạ, có chứ. Nếu không thì người ta tắm làm gì?
Siddhatta
cười:
- Nếu
thế thì đứng về phương diện nghiệp chướng, có phải các loài
tôm, cá, rùa... và sò ốc là những loài thanh tịnh nhất không? Chúng
ở suốt đời dưới sông thì chúng phải sạch nghiệp hơn chúng
ta chứ?
Channa
ngẫm nghĩ rồi trả lời:
-
Nhưng ít nhất tắm dưới sông cũng rửa sạch được những cáu
bẩn trên da thịt.
Siddhatta vỗ
vai Channa:
-
Cái đó thì anh nói đúng.
Một
hôm trên đường về thành nội, Siddhatta ghé lại thăm một xóm nghèo ở ngoại thành.
Chàng ngạc nhiên thấy Yasodhara đang ở trong xóm. Cùng một đứa ở,
nàng đang săn sóc cho các trẻ em đó. Các em bé đang được săn
sóc đều là những đứa trẻ có bệnh: đứa thì đau mắt, đứa thì cảm cúm, đứa
thì ghẻ chóc. Yasodhra ăn vận rất đơn giản, nhưng nàng tỏa sáng như một cô
tiên vừa hiện ra bên đám trẻ nghèo. Siddhatta thấy cảnh tượng rất
đẹp. Chàng cảm động khi thấy một người con gái nhà quyền quý lại
chịu thương chịu khó giúp đỡ người nghèo, làm những việc như rửa vết thương
ghẻ lỡ, rửa mắt, bôi thuốc, giặt áo cho bọn trẻ nghèo đói.
- Công
nương đã bắt đầu làm các việc này từ bao giờ thế? Chàng hỏi. Thật là quý
hóa quá.
Đang
rửa tay cho một em bé gái chừng ba tuổi, Yasodhara ngửng lên nhìn Siddhatta:
-
Chúng em bắt đầu làm công việc này cũng đã gần hai năm rồi, thưa điện
hạ. Tuy nhiên đây chỉ là lần thứ hai em đến xóm này.
-
Tôi đến xóm này thường lắm. Bọn trẻ con trong xóm đều biết tôi. Tôi nghĩ được
làm những công việc này chắc công nương thấy rất vui trong lòng.
Yasodhara mỉm
cười, không đáp. Nàng cúi xuống tiếp tục rửa mụt ghẻ trên đầu gối cho
con bé.
Hôm
ấy, Siddhatta được nói chuyện nhiều với Yasodhara. Chàng khám phá ra
rằng Yasodhara có nhiều nhận thức giống chàng. Yasodhara không phải
là một công nương khuê các, chỉ biết vâng theo giáo điều truyền
thống. Nàng cũng biết về tư tưởng Vệ Đà, cũng ngấm ngầm phản
đối tình trạng bất công của xã hội. Cũng như Siddhatta, nàng
không cảm thấy có hạnh phúc trong cuộc sống địa vị giàu
sang và quyền thế của hoàng tộc. Trái lại nàng ghê tởm
những cuộc tranh giành quyền lợi và địa vị của
những thành phần quý tộc trong triều đình, và ngay cả
giới tăng lữ Bà la môn. Biết mình là phận gái, nên không
thể nào có sức ảnh hưởng để thay đổi những định kiến trong xã hội, nàng
chỉ tìm cách biểu lộ cái thấy của mình và thiết
lập sự bình an trong tâm mình bằng những việc làm từ ái mà
thôi. Nàng hy vọng sẽ có những bạn hữu trong giới trẻ tuổi thấy
được ý nghĩa của công việc nàng làm.
Đã
có cảm tình tự nhiên với Yasodhara từ trước, nên càng nghe nàng nói chàng
càng cảm thấy mến phục nàng. Phụ vương đã ngỏ ý muốn
chàng lập gia đình. Yasodhara có thể là người mà chàng chọn lựa đầu tiên.
Trong các cuộc gặp gỡ khác như ở những nhạc hội, vũ hội, Siddhatta đã từng
gặp rất nhiều thiếu nữ diễm lệ. Ở Kapilavatthu cũng như ở Ramayana
không thiếu những cô gái nhan sắc mặn mà, Yasodhara tuy không phải là cô
gái đẹp nhất mà chàng đã gặp nhưng đó là cô gái mà mỗi khi gặp, chàng cảm
thấy trong lòng có một sự an bình và thoải mái.
Một
hôm, hoàng hậu Gotami muốn chính tự mình tổ chức một cuộc trình
diễn quốc phục phụ nữ. Bà nhờ vương phi Pamita, mẹ của
Yasodhara tới giúp mình về việc tổ chức. Tất cả các thiếu nữ trong
thành Kapilavatthu đều được mời tới dự thi. Người nào cũng sẽ có giải
thưởng nữ trang. Vương phi Pamita đề nghị Siddhatta phát giải thưởng
cho các cô gái ấy, cũng giống như trước đó, Yasodhara đã làm trong kỳ đại
hội thể thao do bà tổ chức vậy.
Vua
Suddhodana cùng triều đình và tất cả các vị vương tôn, công chúa đều
được mời tham dự. Đêm đầu hạ thật mát, thức ăn nước uống đặt khắp
nơi. Âm nhạc dân tộc làm nền cho buổi dạ hội. Dưới ánh hoa
đăng rạng rỡ, các thiếu nữ tha thướt trong những chiếc sari đủ
màu sắc và lóng lánh ánh vàng kim, từng người một đi ngang khán
đài trải thảm hoa, trước hàng ghế danh dự, trong đó có vua và
hoàng hậu. Siddhatta mặc quốc phục đứng về phía bên trái, trước
mặt chàng là những xâu chuỗi vàng ngọc đủ để phân phát cho cả ngàn người.
Siddhatta
đã từng từ chối việc phát thưởng, nhưng hoàng hậu Gotami và vương phi đã
nài ép chàng:
-
Được thái tử Siddhatta tự tay phát thưởng, đó là một niềm vinh dự rất
lớn cho bất cứ ai. Con phải biết điều đó. Vương phi Pamita
nhìn chàng nói một cách tươi cười.
Mang
niềm vui cho kẻ khác đó là việc chàng không muốn từ chối, nên Siddhatta
đã hoan hỷ vâng lời. Giờ đây đứng trước hàng ngàn quan khách và các
vương tôn, công chúa, chàng thật không biết làm sao cho thỏa
đáng. Mỗi thiếu nữ khi bước lên đài, phải đi qua một hàng
ghế danh dự để mọi người được trông thấy. Đi qua hàng ghế
ấy mới tới chỗ Siddhatta. Thiếu nữ đi đầu là Soma, con của một vị
vương tử. Theo sự chỉ dẫn của vương phi Pamita,
nàng tiến tới, bước mấy nấc thang để lên bục và đi ngang qua khán đài.
Tới trước mặt vua và hoàng hậu, nàng quay lại chắp tay cúi
đầu chào, rồi từ từ tiến về bên trái, đi về phía Siddhatta. Khi đến trước
Siddhatta, Soma cúi đầu chào chàng. Siddhatta đáp lễ, rồi cúi xuống cầm lên một
xâu chuỗi ngọc. Chàng trao cho Soma, có tiếng cử tọa hoan hô.
Soma nghiêng mình cảm tạ. Nàng lí nhí mấy câu cảm ơn, nhưng
Siddhatta không nghe rõ nàng nói gì. Thiếu nữ thứ hai là Rohini, tên
của dòng sông. Siddhatta có vẻ như không có ý lựa chọn các phần
thưởng cho xứng đáng với vẻ đẹp và sắc phục các thiếu nữ. Chàng với tay
lấy một món nữ trang trên bàn, cứ thế tặng ngay món nữ trang đó. Vì
vậy cuộc trình diễn đi qua khá mau, dù số thiếu
nữ tham dự rất đông.
Vào khoảng mười giờ đêm, các món nữ
trang đặt trên dãy bàn dài đã vơi gần hết. Mọi người tưởng Sela
là thiếu nữ sau cùng và chính Siddhatta cũng nghĩ thế. Bỗng dưng, có một thiếu
nữ từ trên hàng khán đài bước xuống. Đó là Yasodhara. Nàng bước
ra trước khán đài, và quay trở vào vái chào vua và hoàng hậu. Yasodhara
vận một chiếc sari màu trắng ngà, đơn sơ và nhẹ nhàng như một cơn gió
sớm.
Duyên
dáng, tự nhiên, nàng bước tới trước Siddhatta, rồi mỉm
cười tươi như hoa, nàng hỏi:
-
Điện hạ, còn món nữ trang nào để cho em không?
Siddhatta
nhìn Yasodhara. Chàng nghiêng mình đáp lễ rồi nhìn xuống mấy món nữ
trang còn lại. Chàng tỏ vẻ bối rối: trong những món còn lại đó chẳng có
món nào xứng đáng với vị công nương xinh đẹp đang
đứng trước mặt chàng. Nhưng rồi đột
nhiên Siddhatta mỉm cười. Chàng đưa tay tháo xâu chuỗi
ngọc chàng đang đeo ở cổ. Cầm chuỗi ngọc lóng lánh trên tay
chàng mỉm cười nhìn Yasodhara:
-
Đây là món quà tặng cho công nương.
-
Em làm đẹp lòng điện hạ còn chưa hết, sao dám nhận món trang sức mà điện hạ
đang đeo được.
Siddhatta
nói:
-
Mẹ ta hoàng hậu Gotami thường nói là ta chẳng cần đeo đồ trang sức. Có đeo cũng
chẳng đẹp hơn. Vậy xin công nương vui lòng nhận món quà này.
Nói
xong, chàng ra hiệu cho Yasodhara xích lại gần, cúi đầu xuống, và chàng
mang chuỗi ngọc lóng lánh vào cho nàng.
Tiếng
hoan hô vang dậy cả trên và dưới khán đài. Tiếng vỗ tay reo hò kéo
dài như không bao giờ dứt. Mọi người đều đứng dậy và
bày tỏ nỗi vui mừng của họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét