Thích Nhất Hạnh
Chương 24
Hãy đi như những người tự do.
Tin
Yasa đã xuất gia bắt đầu được loan truyền trong giới bạn hữu của
chàng. Bốn người bạn thân nhất của Yasa là Vimala, Subahu, Punnaji và
Gavampati. Một hôm, họ rủ nhau tìm tới vườn Lộc Uyển. Trên đường đi,
Subahu nói:
-
Nếu Yasa chịu đi tu, thì ông thầy của Yasa phải là một người rất giỏi
và giáo pháp của ông ta phải là một giáo pháp thâm diệu.
Tôi biết Yasa ít khi phục ai lắm.
Vimala trả
lời:
-
Không chắc như thế, có thể là Yasa bốc đồng đi tu một thời gian mà
thôi. Sáu tháng hay một năm sau anh chàng hoàn tục cũng chưa biết
chừng.
Gavampati
nói:
-
Anh Vimalla coi thường Yasa quá. Tôi thấy tánh Yasa trầm
lặng và anh ta thường suy nghĩ chín chắn hơn.
Bốn
người vào gặp Yasa. Yasa đã giới thiệu họ với Bụt. Yasa bạch:
-
Lạy Bụt, bốn người bạn này của con đều là những người tốt. Xin Bụt mở lòng
thương khai thị cho họ thấy được con đường giải thoát.
Bụt
ngồi nói chuyện với những chàng trai trẻ. Vimala ban đầu còn có
vẻ hồ nghi nhưng càng nghe Bụt nói, chàng càng thấy thấm. Cuối
cùng Vimala đề nghị với các bạn xin Bụt cho cả bốn chàng xuất
gia theo Yasa.
Bốn
chàng trai trẻ quỳ xuống chắp tay cầu Bụt để được xuất gia. Thấy
cả bốn người đều nhiệt thành và thiết tha, Bụt ưng thuận. Người giao cả
bốn chàng cho khất sĩ Kondanna chỉ dạy.
Bạn
bè cũ của vị khất sĩ Yasa đông có tới hàng trăm người. Tin Yasa và
bốn người bạn thân đi tu chẳng mấy chốc mà lại được truyền ra khắp
chốn. Hơn một trăm hai chục người đã tập họp về nhà của Yasa và cùng rủ nhau
đến vườn Lộc Uyển để thăm hỏi. Họ đều là những người trai trẻ,
tuổi từ hai mươi tới ba mươi. Đó là vào một buổi sáng đẹp trời. Nghe
tin họ đến thăm, khất sĩ Yasa ra đón họ tận ngoài cổng. Thầy
thuật cho họ trường hợp đi xuất gia của mình và nói với họ
về Bụt. Cuối cùng, thầy đưa tất cả một trăm hai mươi người bạn
vào yết kiến Người.
Một
trăm hai mươi người trẻ vây quanh, Bụt bắt đầu nói chuyện về con
đường thánh đạo, có khả năng đưa tới sự diệt khổ và
đem lại an lạc. Người kể sơ lược về thân thế và hành
trình tìm đạo của Người, và nói đến chí nguyện cứu người giúp
đời. Một trăm hai mươi người trai trẻ ngồi nghe Bụt một cách say mê. Cuối
cùng, năm mươi người trong đám đông đó xin phép được ở lại xuất
gia tu đạo.
Trong
số bảy mươi chàng thanh niên còn lại, có nhiều người cũng muốn xuất gia,
nhưng họ còn kẹt bổn phận gia đình; người thì có cha, người thì có mẹ,
người thì có vợ và con.
Yasa
thỉnh Bụt chấp nhận lời thỉnh cầu của năm mươi người bạn.
Bụt bằng lòng, rất sung sướng, Yasa bạch với thầy:
-
Ngày mai, con xin Bụt cho cho con được về nhà để khất thực. Con sẽ có dịp
nói chuyện với song thân con về việc cúng dường y mới và
bát mới cho những vị tân khất sĩ.
Tại vườn
Lộc Uyển, từ hôm đó ngoài Bụt đã có cả thảy sáu mươi vị khất sĩ. Bụt ở
lại vườn Lộc Uyển thêm ba tháng nữa để chỉ dạy và hướng dẫn đại
chúng xuất gia. Trong thời gian ấy hàng trăm vị cư sĩ
đã đến vườn Nai để xin Bụt chấp nhận cho làm đệ
tử cư sĩ.
Bụt
dạy các vị khất sĩ về phép quán niệm hơi thở, quán
niệm về thân thể, về cảm giác, về tri giác, về tâm ý và về
đối tượng của tâm ý. Người cũng dạy phương pháp quán chiếu tự
tính duyên khởi của vạn hữu trong thế giới hiện
tượng. Phép duyên khởi là một phép quán rất quan trọng
trong công trình tu tập. Vạn vật nương vào nhau để phát
hiện, tồn tại rồi ẩn diệt; chính vì nương vào nhau nên mọi
vật mới có thể có mặt và vì vậy trong cái một, có cái tất cả, và
cái tất cả cũng không thể có mặt nếu cái một không có mặt. Phép quán duyên
khởi này là cánh cửa, do đó người tu thoát được ra khỏi sinh tử.
Phép quán duyên khởi cũng có công năng phá trừ
những định kiến lâu đời, như định kiến về vũ
trụ đã được sinh khởi bởi một nguyên do đầu tiên,
dù nguyên do đó là một vị thần linh hay là một chất liệu
làm căn bản cho hiện hữu khởi sự như đất, nước, lửa hay là
không khí.
Với tình
thương, với ý thức trách nhiệm của một bậc thầy, cũng như của
một người anh cả, Bụt chăm sóc và hướng dẫn tu tập cho sáu mươi
vị khất sĩ một cách tận tình. Người lại giao phó cho năm người đệ
tử đầu có trách nhiệm dìu dắt các vị khất sĩ mới
học. Kondanna dìu dắt hai mươi vị. Bốn người khác, Bhaddiya, Vappa,
Mahana và Assaji, mỗi người dìu dắt mười vị. Đại chúng đã bước
đi những bước rất vững chãi trên con đường tu học.
Khi
thấy phần lớn các vị khất sĩ dưới sự hướng dẫn của mình đã có
được bản chất và tư cách của những người hành đạo, Bụt
tập hợp đại chúng và nói:
-
Các vị khất sĩ, xin hãy nghe tôi nói. Chúng ta là những con
người tự do, không vướng bận và không bị ràng buộc vào bất cứ một
thứ gì. Quý vị đã biết được con đường đi. Quý vị hãy tinh tiến dũng
mãnh bước trên con đường ấy. Quý vị có thể rời khu vườn Lộc
Uyển. Hãy đi như những con người tự do để mang ánh sáng của
đạo tỉnh thức đến tận khắp chốn nhân gian. Hãy đi để gieo trồng hạt
giống giải thoát và giác ngộ. Đi để đem an lạc đến
cho con người. Quý vị hãy dạy đạo lý giải thoát, nền đạo
lý đẹp đẽ từ đầu đến cuối, từ hình thức cho đến nội
dung. Nhân gian sẽ thừa hưởng được công
trình hoằng pháp của quý vị, còn tôi, tôi cũng sẽ lên
đường. Trong ít lâu nữa, tôi sẽ đi về phương Đông. Tôi muốn về thăm cội Bồ
đề và các em bé ở thôn Uruvela, và sau đó tôi sẽ thăm một người
bạn tri kỷ ở Rajagaha.
Các
vị khất sĩ nghe theo lời Bụt dạy. Một số lớn khoác y và mang
bát lên đường hành hóa. Chỉ còn mươi thầy ở lại vườn Lộc
Uyển với Bụt.
Nhưng
từ mấy tháng nay, tại hai vương quốc Kasi và Magadha, nhiều người đã nghe nói
tới Bụt và các đệ tử của Người. Họ nghe nói có một vị hoàng
tử dòng họ Sakya đi tu đã thành đạo và đang giảng dạy
tại vườn Lộc Uyển gần thành Baranasi. Nghe tin này, nhiều
vị sa môn từng tu tập lâu ngày mà chưa đạt ngộ được gì rất
lấy làm phấn khởi. Từ nhiều địa phương khác nhau họ tìm về Isipatana. Nhìều
người đã sung sướng được nghe Bụt thuyết pháp và
đã phát nguyện sống đời xuất gia dưới sự chỉ dạy của Người.
Các vị khất sĩ học trò của Bụt đi hoằng hóa mọi nơi cũng đã
bắt đầu đưa về vườn Lộc Uyển rất nhiều thanh niên muốn được xuất
gia. Số lượng học trò xuất gia của Bụt vì vậy lại
tăng lên rất chóng.
Một
hôm, Bụt tập họp đại chúng lại. Người nói:
-
Các vị khất sĩ! Tôi nghĩ rằng tôi không cần trực tiếp làm lễ thọ
giới xuất gia cho tất cả những ai muốn sống đời sống phạm
hạnh theo con đường tỉnh thức. Nếu bất cứ ai muốn xuất
gia đều phải quy tụ về vườn Lộc Uyển gặp tôi, thì điều đó sẽ gây
ra nhiều bất tiện. Điều bất tiện thứ nhất là các thầy phải bỏ dỡ công việc
hoằng hóa để đưa người giới tử về tận đây. Điều bất tiện thứ hai là
người giới tử không được thọ giới ngay tại chỗ cư trú của
mình với sự có mặt của bạn bè và những người thân thuộc, trái
lại phải đi đường dài có khi mất cả mười mấy ngày mới tới được đây. Điều
bất tiện thứ ba là tôi bị bắt buộc ở tại đây mãi mãi. Tôi cũng
là một con người tự do như quý vị, và tôi cũng muốn được tự
do đi đâu tùy ý. Vì vậy tôi nghĩ rằng các thầy có thể
làm lễ truyền giới xuất gia cho những giới tử nào hợp
đủ điều kiện, và làm lễ ngay tại địa phương hành đạo của mình.
Đại
đức Kondanna đứng lên chắp tay:
-
Lạy Bụt, như vậy thì xin Bụt dạy cho chúng con phương
pháp làm lễ xuất gia cho người phát tâm tu học để
chúng con có thể đại diện thay Bụt làm lễ khi trường hợp xảy ra.
Bụt
nói:
-
Quý vị đã từng được thọ lễ xuất gia và cũng thấy tôi làm lễ xuất
gia cho nhiều người rồi. Quý vị cũng có thể làm như thế.
Vị sa
môn khất sĩ đứng dậy trình bày:
-
Lạy Bụt, nhân cách và uy lực của Bụt rất lớn, nên Người không cần
phải có nghi thức rườm rà, nhưng đối với chúng con, là những đệ
tử của Người, khi đại diện cho Người thì nên có
một nghi thức tối thiểu để sử dụng trong lúc hành
lễ xuất gia rất là cần thiết. Đó là thể hiện sự trang nghiêm và
tôn kính Người. Sư huynh Kondanna xin sư huynh đề nghị một nghi
thức đi. Có Bụt ở đây, Người sẽ chỉ dạy cho chúng ta thêm.
Khất
sĩ Kondanna im lặng một lát để suy nghĩ, rồi ông lên
tiếng:
-
Lạy Bụt, theo con thì việc trước tiên là phải cho người giới
tử cạo sạch râu tóc. Sau đó, giới tử được dạy cho cách mặc
áo cà sa. Khi mặc cà sa, giới tử phải để trần vai bên phải
ra theo nghi lễ và quỳ xuống trước mặt vị khất
sĩ truyền giới. Vị khất sĩ này bây giờ là đại diện cho
Bụt, vì vậy, giới tử quỳ xuống dưới chân người hành lễ. Chắp
tay lại thành búp sen, và khởi nguyện:
-
Con nương tựa Bụt, người đưa đường chỉ lối cho con trong cuộc
đời này. Con về nương tựa Pháp, con đường của tình
thương và sự hiểu biết. Con về nương tựa Tăng, đoàn thể của những
nguyện sống cuộc đời tỉnh thức". Lặp lại ba lần như vậy
thì giới tử trở nên một vị khất sĩ trong giáo
đoàn của Bụt. Lạy Bụt, con mạo muội đề nghị như thế, không biết con có
phạm vào lầm lỗi nào không?
Bụt
dạy:
- Tôi
đồng ý nghi thức thầy đề nghị. Vậy tôi xin xác định với đại chúng,
quý vị đọc ba lần tam quy dưới chân vị khất sĩ hành lễ thì
có thể trở thành một vị khất sĩ.
Đại
chúng hoan hỷ tuân theo lời Bụt dạy.
Sau
đó mấy hôm, vào một buổi sáng đẹp trời. Bụt khoác áo, cầm bát, một
mình rời khỏi vườn Lộc Uyển. Người hướng về phương Nam, tìm
lối vượt sông Hằng để đi về vương quốc Magadha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét