Thích Nhất Hạnh
Chương 25
Đỉnh cao nghệ thuật.
Con
đường này Bụt đã từng đi. Người đi khoan thai và ngắm
nhìn cảnh vật. Trời gần trưa, người ghé khất thực ở một xóm ven
đường, rồi người mang bát đi vào một khu rừng yên tĩnh gần đó để thọ
trai. Thọ trai xong, Bụt đi kinh hành trong rừng và sau đó người tìm
một gốc cây im mát ngồi xuống để tĩnh tọa. Được sống trở lại một
mình trong rừng, Bụt rất hoan hỷ. Người ngồi tĩnh tọa được
hồi lâu thì thấy một đám thanh niên đi ngang. Đây chắc là những thanh niên con
nhà khá giả, bởi vì người nào cũng ăn mặc tươm tất sạch sẽ.
Họ vào khoảng ba mươi người. Nhiều người cầm nhạc cụ trong tay. Thấy
Bụt, họ ngừng lại, thanh niên đi đầu cúi chào và hỏi người:
- Sa
môn, ông có thấy một cô gái mới chạy ngang qua đây không?
Bụt
hỏi lại:
-
Các vị tìm cô gái ấy để làm gì?
Người
thanh niên kể lại đầu đuôi câu chuyện. Bọn họ đều là dân thành phố
Banarasi. Họ vào rừng này từ sáng để tổ chức một cuộc vui. Họ có đem
theo nhiều nhạc cụ và một cô vũ nữ. Sau khi đàn hát, múa nhảy và ăn
uống, cả bọn đều tìm chốn ngã lưng để ngủ trưa. Trong khi mọi
người ngủ trưa, cô gái đã đánh cắp một số những đồ châu
báu trang sức của bọn họ và bỏ đi mất. Các chàng trai thức
dậy thấy thế rủ nhau đi lùng bắt cô gái.
Bụt
nhìn các chàng trai và trầm tĩnh nói:
-
Này các bạn, trong giờ phút này các bạn nên đi tìm cô gái hay là nên đi tìm lại
chính mình?
Các
cậu con trai ngạc nhiên. Phong thái của ông thầy tu đã đặc
biệt mà câu hỏi của ông ta cũng đặc biệt. Câu hỏi đó làm các cậu giật
mình. Họ rủ nhau ngồi xuống, vây quanh Bụt. Chàng trai nói:
-
Bạch sa môn, có lẽ chúng con nên đi tìm chúng con trước.
Bụt
nói:
-
Sự sống chỉ có mặt trong giây phút hiện tại, nhưng tâm ta ít
khi chịu an trú trong giây phút hiện tại ấy. Tâm ta hay
ưa trở về quá khứ hoặc vọng đến tương lai. Ta cứ tưởng là ta,
nhưng quả thực ta chưa hề thực sự tiếp xúc với ta, bởi vì tâm ta cứ rong
ruổi chạy theo những ảo ảnh của quá khứ và
của vị lai. Chỉ có một phương cách duy nhất để tiếp
xúc với sự sống đích thực: đó là trở về với giây phút hiện
tại. Nếu các bạn biết trở về với giây phút hiện tại thì các
bạn trở nên tỉnh thức, và lúc đó các bạn mới có cơ hội tìm được chính mình.
Các
bạn hãy nhìn những đọt lá xanh và ánh sáng mặt trời đang lọc qua
những đọt lá ấy. Các bạn đã từng có dịp thật sự ngắm nhìn màu xanh
của lá cây trong trạng thái trầm lặng và tỉnh thức của
tâm tư chưa?
Màu
xanh ấy là một khía cạnh vi diệu của sự sống. Nếu các bạn chưa
bao giờ thực sự nhìn màu xanh ấy thì bây gìờ đây các bạn hãy thử nhìn đi.
Các
chàng thanh niên yên lặng. Theo ngón tay trỏ của Bụt, họ ngước nhìn những ngọn
lá xanh đang run nhẹ dưới làn gió thoảng của buổi trưa hè. Một lát sau, Bụt
quay lại với chàng thanh niên trẻ tuổi ngồi gần bên Người, và nói:
-
Em có ống sáo, vậy em hãy thổi sáo đi.
Chàng
thanh niên hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng lấy sáo ra. Ngồi lại
ngay ngắn, anh ta đưa sống sáo lên thổi. Mọi người lắng nghe. Tiếng
sáo đượm buồn như tiếng chia ly của một cuộc tình duyên lỡ dỡ. Trong khi anh
thổi sáo, mắt Bụt không rời khỏi anh.
Khúc
sáo chấm dứt. Rừng trưa đượm buồn. Mọi người im lặng, Bụt
cũng im lặng. Bỗng nhiên người thanh niên thổi sáo quay lại, cầm đưa ống
sáo cho Bụt:
- Sa
môn, Ngài thổi sáo đi.
Bụt mỉm
cười. Tất cả các chàng trai đều cười rộ lên. Ai cũng cho anh chàng này là ngộ
nghĩnh. Đã có ai đưa ống sáo để một vị sa môn thổi bao giờ.
Nhưng
Bụt đã đưa hai tay tiếp nhận ống sáo. Mọi người đều nhìn về
vị sa môn, sự tò mò trong mỗi người được kích thích.
Bụt
thở những hơi thở thật dài và thật nhẹ, rồi người nâng ống sáo lên
ngang miệng.
Hình
ảnh chàng thái tử thổi sáo năm xưa trong vườn Thượng Uyển tại thành
Kapilavatthu hiện ra trong Bụt. Đó là một đêm trăng. Đó là bà Maha
Pajapati ngồi trên ghế đá, đang im lặng lắng nghe. Đó là Yasodhara
với đỉnh trầm thơm mới đổi. Bụt bắt đầu thổi sáo.
Tiếng
sáo nhẹ như một làn khói nhỏ lơ lửng và nhẹ nhàng đi lên từ
một mái tranh nghèo nào đó ở ngoại thành Kapilavatthu trong giờ nấu cơm chiều.
Rồi làn khói bỗng nhiên tỏa rộng trên không gian như một đám
mây. Đột nhiên đám mây biến hình thành một đóa hoa
sen ngàn cánh, mỗi cánh hoa một màu sắc khác nhau lấp lánh trong ánh
nắng chiều. Đột nhiên một người thổi sáo biến
thành một ngàn người thổi sáo, tất cả những mầu nhiệm của vũ
trụ đều được chế biến thành âm sắc, âm thanh muôn màu
rực rỡ, âm thanh khi thì nhẹ như gió thoảng, khi thì nhanh như tiếng
mưa rào, khi thì trong veo như tiếng hạc, khi thì đậm đà như tiếng ru
con, khi thì sáng rỡ như ngọc lưu ly, khi thì hùng vĩ như tiếng hải triều,
khi thì tĩnh lặng như nụ cười của người đã thoát ly khỏi sự
hơn thua còn mất.
Chim
muôn trong rừng đã im hơi lặng tiếng và gió chiều cũng đang thổi rì
rào trong lá. Rừng được bao phủ bởi một không gian thanh
tịnh, an lạc và nhiệm mầu. Tất cả các chàng thanh niên ngồi bên Bụt
đều trở nên tỉnh táo một cách kỳ lạ. Họ đã hoàn toàn sống
trong phút hiện tại, tiếng sáo đưa họ về với những mầu nhiệm của
giây phút hiện tại. Họ nhận biết mọi thứ diễn đang ra xung quanh, họ có
rừng cây, họ có Bụt, họ có tiếng sáo, họ có nhạc, họ có bản thân họ.
Tiếng sáo đã chấm dứt, nhưng trong họ tiếng sáo vẫn còn, không có chàng
thanh niên nào nghĩ tới cô vũ nữ và những châu ngọc bị đánh cắp.
Họ ngồi
yên lặng rất lâu. Cuối cùng, chàng thanh niên thổi sáo lên
tiếng hỏi Bụt:
- Sa
môn, thầy thổi sáo thật hay, con chưa bao giờ nghe ai thổi sáo diệu
kỳ như vậy. Thầy đã học với ai? Con có thể theo thầy để học thổi sáo được
không?
Bụt mỉm
cười:
-
Hồi nhỏ, tôi đã học thổi sáo, nhưng bảy năm nay tôi không có dịp thổi. Đây là
lần thứ nhất tôi thổi sáo trở lại sau bảy năm, nhưng tiếng sáo bây
giờ lại có chất liệu hơn tiếng sáo ngày trước.
-
Tại sao thế, thưa sa môn? Tại sao sau bảy năm không tập dượt mà tiếng sáo thầy
lại hay hơn?
-
Thổi sáo hay không phải là chỉ do tập dượt nhiều. Sở dĩ tôi thổi được
hay hơn ngày xưa là tại vì tôi đã tìm được chính tôi. Nghĩa
là tôi đã tìm ra được đạo giác ngộ. Bạn không thể
đạt được tới tuyệt đỉnh của nghệ thuật nếu bạn không chạm tới
được chỗ tận cùng của tâm linh. Vì vậy, nếu bạn muốn thổi sáo
hay thì phải tu học theo con đường tỉnh thức.
Rồi
Bụt bắt đầu giảng cho các chàng thanh niên về đạo giác ngộ, về bốn sự
thật và con đường Bát Chánh. Ba mươi người thanh niên nghe người
giảng đều được tỏ ngộ. Tất cả đều quỳ xuống tỏ ý xin làm môn
đệ xuất gia của người.
Bụt vui
lòng làm lễ xuất gia cho họ ngay tại chỗ, và bảo ba mươi chàng
thanh niên tìm về vườn Lộc Uyển để gặp đại đức Kondanna,
Người dặn họ trình bày tự sự với thầy Kondanna và xin thầy cho cạo bỏ râu tóc,
khoác áo khất sĩ và thọ lãnh những lời chỉ dẫn tu
học. Người bảo trong một tương lai gần họ sẽ được gặp lại Người.
Đêm
ấy, Bụt nghỉ ngơi trong rừng. Sáng hôm sau, Người vượt sông Hằng, rồi
theo bờ sông đi về phía Đông, Người dự định sẽ ghé thăm bọn trẻ tại
thôn Uruvela, trước khi đi về Rajagaha gặp vua Bimbisara theo lời
hứa ngày ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét