Thích Nhất Hạnh
Chương 28
Rừng Kè.
Một
buổi sáng nọ, Bụt từ giã Gayasisa để về Rajagaha. Khất sĩ Uruvela
Kassapa đề nghị xin Bụt cho cả giáo đoàn đi theo. Bụt ngần ngại,
nhưng Kassapa trình bày với Bụt là sẽ không có trở ngại gì cho việc chín
trăm khất sĩ về tới kinh đô nước Magadha. Ông nói gần thủ đô Rajagaha
có nhiều khu rừng trong đó các vị khất sĩ có thể cư trú, họ sẽ
đi khất thực ở những miền ngoại ô thành phố và ngay cả trong thủ đô
nữa để có dịp giáo hóa dân chúng miền này. Kassapa cũng thưa với Bụt
là số lượng chín trăm vị khất sĩ là quá lớn đối với dân chúng miền
Gaya. Về thủ đô, việc khất thực và giáo hóa sẽ dễ dàng hơn.
Khất
sĩ Uruvela Kassapa có kiến thức khá tường tận về tình
hình xã hội trong nước Magadha. Sau khi nghe vị khất sĩ này
trình bày, Bụt bằng lòng cho chín trăm vị khất sĩ đi theo người
về thành Vương Xá. Ba anh em khất sĩ Kassapa đã tổ
chức tăng đoàn rất nghiêm minh. Đại
chúng của tăng đoàn được phân làm thành các chúng, mỗi chúng hai
mươi lăm vị, mỗi chúng có một vị sa môn trưởng lãnh đạo. Vị sa môn trưởng này
có trách nhiệm về sự tu học và sự sinh hoạt của
hai mươi bốn người trong chúng.
Đạo
phong của các vị khất sĩ vì vậy càng ngày càng sáng rỡ
và uy nghi. Từ Gaya, tăng đoàn phải đi tới mười hôm mới về tới
thủ đô Rajagaha. Mỗi buổi sáng, các vị khất sĩ đều ghé vào
các tụ lạc để khất thực. Khất thực xong, họ quy tụ
trong một khu rừng hoặc một bãi đất trống để thọ trai trong im lặng. Thọ
trai xong, họ lại lên đường. Họ đi thành từng nhóm, và có cả thảy ba mươi
sáu nhóm như vậy. Hình dáng của các vị khất sĩ khoác
áo cà sa đi trầm lặng trên đường đã gây một ấn
tượng rất sâu đậm và đẹp đẽ trong lòng dân chúng.
Tới
Rajagaha, khất sĩ Uruvela Kassapa hướng dẫn Bụt và tăng
đoàn về tạm cư ở khu Rừng Kè mới trồng, trong đó có đền Supatthita, cách
thủ đô hai dặm về phía Nam. Sáng ngày hôm sau, giáo đoàn ôm
bát đi vào thành khất thực. Các vị khất sĩ từng nhóm chúng
hai mươi lăm người, họ đi thành hàng, bước từng bước khoan thai và tỉnh thức,
tay ôm bát, mắt nhìn thẳng về phía trước, dáng điệu uy
nghi và lặng lẽ. Theo lời Bụt dạy, họ dừng lại trước mỗi căn nhà,
không phân biệt giàu hay nghèo. Khoảng năm phút sau, nếu
không được cúng dường, họ tiến tới trước cổng nhà bên cạnh.
Trong
khi đứng im lặng chờ đợi được cúng dường, họ theo
dõi hơi thở và thực tập phép quán niệm mà Bụt đã
dạy. Khi được cúng dường, họ chỉ lặng lẽ nghiêng mình cám
ơn mà không nói lời khen chê nào về thực
phẩm được cúng dường. Nguời cúng dường sau khi
sớt thức ăn vào bát vị khất sĩ, có thể đặt một vài câu hỏi.
Các vị khất sĩ đã được lệnh ân cần trả lời về những
câu hỏi đó. Đại ý, các vị cho biết là mình tu
học trong giáo đoàn Tỉnh Thức, dưới sự hướng dẫn của một
vị sa môn tên là Gotama Siddhatta, thường được gọi là Bụt, và họ
giảng cho vị thí chủ nghe về bốn sự thật, về năm
giới hoặc về con đường bát chánh đạo.
Tất
cả các vị khất sĩ khi đã khất thực xong đều trở về trú sở
trước giờ ngọ để thọ trai và nghe pháp thoại. Buổi chiều và
buổi tối chỉ là để học hỏi và thiền tập. Vì vậy từ
giữa trưa cho đến rạng sáng ngày hôm sau, không ai còn thấy bóng
dáng một vị khất sĩ áo chàm nào trong thành nữa.
Chỉ trong
vòng nửa tháng, phần lớn dân chúng thủ đô đã biết tới sự có mặt
của giáo đoàn khất sĩ do Bụt lãnh đạo. Vào những buổi chiều
khi trời đã mát, có nhiều vị thí chủ tìm tới Rừng Kè để được gặp Bụt
và tăng đoàn để học hỏi về đạo lý tỉnh thức. Bụt
chưa kịp đi thăm người bạn năm trước là vua Seniya Bimbisara thì vua đã được
nghe báo về Bụt và giáo đoàn khất sĩ đông đảo của Người.
Vua
được biết người lãnh đạo giáo đoàn này là vị sa
môn trẻ mà mình đã gặp trước đây trên một ngọn đồi gần kinh đô. Một buổi
chiều, vua cùng với hoàng hậu và thái tử Ajatasattu ngồi xe tứ
mã tìm về Rừng Kè để thăm Bụt. Đi theo xa giá của vua có nhiều
chiếc xe khác. Vua đã dẫn theo đoàn người một trăm hai mươi vị nhân
sĩ trí thức và lãnh đạo cao cấp trong giới Bà la môn. Khi
đến cửa rừng, vua xuống xe đi bộ vào, hoàng hậu cầm tay thái
tử Ajatasattu theo sau. Một trăm hai mươi vị tân khách Bà la
môn cũng làm như thế.
Nghe
tin vua đến, Bụt cùng Uruvela Kassapa đi ra đón tiếp và đưa tất
cả mọi người vào. Tất cả chín trăm vị khất sĩ đều có mặt,
ngồi vây thành những vòng tròn lớn. Bụt mời vua, hoàng hậu, thái
tử và các vị tân khách an tọa. Vua Bimbisara bắt đầu giới
thiệu các vị nhân sĩ Bà la môn với Bụt. Vua không nhớ hết danh
tánh từng người; vì vậy mỗi khi quên vua lại yêu cầu người
bị quên tên tự giới thiệu mình. Trong số những vị tân khách này có
nhiều người lão thông kinh điển và giáo lý Vệ Đà. Họ thuộc
về đủ khuynh hướng đạo học và tôn giáo.
Phần
lớn các vị nhân sĩ này đã từng nghe danh đạo sĩ Uruvela Kassapa, và
một số đã được gặp ông, nhưng ngoài quốc vương Bimbisara, chưa ai
được gặp Bụt lần nào. Thấy thái độ cung kính của Kassapa đối với
Bụt nhiều người tỏ vẻ ngạc nhiên. So với Uruvela Kassapa, sa
môn Gotama Siddhatta nhỏ tuổi hơn nhiều. Họ thầm thì với nhau, không
biết sa môn Gotama là đệ tử của Kassapa hay Kassapa
là đệ tử của sa môn Gotama. Biết được tâm ý họ, khất
sĩ Uruvela Kassapa rời chỗ ngồi, đứng dậy đi tới trước
mặt Bụt. Ông chắp tay lại thành hình sen búp, chậm rãi
và rõ ràng, ông nói:
- Sa
môn Gotama, bậc giác ngộ, bậc tôn quý nhất trên đời; con là Uruvela
Kassapa, đệ tử của thầy, xin cung kính làm lễ thầy.
Nói
xong, ông sụp xuống lạy Bụt ba lạy, rất kính cẩn.
Bụt
nâng Kassapa dậy và bảo ông ngồi xuống bên tay trái của Người. Bây giờ đây một
trăm hai mươi vị tân khách Bà la môn mới hoàn
toàn giữ im lặng. Sự im lặng còn bao trùm hơn khi nhìn thấy
chín trăm vị khất sĩ áo chàm đang lặng lẽ ngồi vây quanh,
trong dáng điệu trang nghiêm và tĩnh tại.
Bụt lên
tiếng giảng cho mọi người nghe về đạo Tỉnh Thức. Người nói
về tự tính vô thường duyên sinh của mạng sống và
của vạn vật. Người chỉ dạy con đường diệt trừ lầm
lạc và khổ đau, con đường của sự sống tỉnh thức, con
đường của sự thực hành giới luật, định
tâm và quán chiếu. Giọng Bụt vọng lớn như tiếng chuông đồng,
trầm ấm như ánh nắng mùa xuân và hùng tráng như tiếng hải triều. Lời
giảng của Bụt như mưa xuân thấm nhuần trên cây cỏ. Hơn một ngàn người
lắng nghe Bụt, và không ai dám thở mạnh, vì sợ âm thanh của hơi
thở xen vào làm vẫn đục pháp âm của Người.
Hai
mắt vua Bimbisara càng ngày càng sáng. Càng nghe, vua càng thấy tâm tư mình mở
rộng. Bao nhiêu nghi vấn lâu nay trong lòng vua dần
dần được cởi mở. Cuối cùng vua nở một nụ cười sung
sướng và rạng rỡ.
Bụt chấm
dứt pháp thoại. Vua Bimbisara đứng dậy hai tay cung
kính chắp trước ngực, vua nói:
-
Thưa đức Thế Tôn, hồi còn nhỏ, trẫm có năm điều ước nguyện, giờ đây
tất cả năm điều ước nguyện ấy đã được thành tựu. Ước
nguyện thứ nhất là được làm lễ quán đảnh và lên
ngôi vua. Ước nguyện ấy đã thành. Ước nguyện thứ hai
là làm thế nào trong đời được gặp một bậc đạo sư giác
ngộ. Ước nguyện ấy cũng đã thành. Ước nguyện thứ ba là có
duyên kính ngưỡng bậc giác ngộ ấy. Ước nguyện ấy cũng đã
được thành. Ước nguyện thứ tư là được bậc giác ngộ ấy dạy
cho con đường chánh pháp. Ước nguyện ấy cũng đã
thành. Ước nguyện thứ năm là có thể hiểu được giáo pháp của
bậc giác ngộ ấy. Thưa Thế Tôn, ước nguyện này vừa
được thành tựu. Trẫm đã bắt đầu hiểu được giáo lý mầu
nhiệm của Ngài. Thế Tôn, Ngài đã làm sáng tỏ giáo
lý ấy bằng nhiều cách giảng dạy khác nhau. Thế Tôn, hôm nay xin Ngài
nhận cho trẫm làm đệ tử tại gia của Ngài.
Bụt mỉm
cười, im lặng chấp thuận.
Vua
lại tỏ ý thỉnh cầu Bụt và tất cả chín trăm vị khất
sĩ ngày trăng tròn sắp tới đến thọ trai ở cung điện. Bụt cũng hoan
hỷ nhận lời. Một trăm hai mươi vị nhân sĩ tân khách cũng đều đứng
dậy cảm ơn Bụt. Có khoảng mười mấy người trong số những tân khách
này cũng tỏ ý muốn được trở thành đệ tử của Bụt.
Cùng
với Uruvela Kassapa, Bụt đưa vua, hoàng hậu, thái tử Ajatasattu và
các vị tân khách ra đến cửa rừng, Bụt biết rằng chỉ còn chưa đầy một tháng nữa
thì mùa mưa sẽ tới, và người không thể trở về quê hương kịp trước mùa
mưa. Người quyết định cùng chín trăm vị khất sĩ an
cư ba tháng tại Rừng Kè. Người biết rằng sau ba tháng an cư tu
học, tăng đoàn sẽ khá vững vàng để có thể tự trị và người
sẽ thong thả ra đi vào đầu mùa nắng khi bầu trời đã trong
xanh.
Vua
Seniya Bimbisara có chủ ý tổ chức một cuộc đón rước Bụt
và tăng đoàn thật long trọng. Vua dự tính làm
lễ trai tăng cúng dường ngay trước cung điện, một khoảng sân
gạch rộng có thể có chỗ ngồi cho một vạn người. Vua cho thông báo với
thần dân biết ngày thỉnh Bụt và khuyên dân chúng treo đèn kết hoa trên
những con đường mà Bụt và tăng đoàn sẽ đi ngang qua để tới
vương cung. Vua cho mời rất nhiều nhân sĩ đến nghe Bụt thuyết pháp. Tất cả
các quan chức trong triều cũng đều được mời đến dự. Vua còn cho mời cả
những em trai vào trạc tuổi của hoàng thái tử Ajatasattu. Thái
tử năm nay lên mười hai tuổi. Biết Bụt và tăng đoàn không
chấp nhận việc sát sinh để cúng dường, vua ra lệnh chuẩn bị
những thức ăn thuần túy chay tịnh và rất ngon lành.
Những người thân tín của vua có tới mười ngày để chuẩn bị cho
cuộc tiếp đón.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét